ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 246

Vì vẫn đang trong cơn buồn ngủ, chưa kịp phản ứng, nên Phương Thần

cảm thấy ngạc nhiên: “Không lẽ anh định đưa tôi lên tận phòng?”, tựa hồ
như cô hoàn toàn không thể quen với vẻ lịch lãm ấy của Hàn Duệ.

“Có vấn đề gì sao?”, vừa nói Hàn Duệ đi sang đứng trước mặt cô.

Tiết trời mùa xuân hơi se lạnh, nhưng có lẽ do ánh đèn và do dấu vết còn

lưu lại của giấc ngủ lúc trước, nên khuôn mặt cô đỏ hồng và dịu dàng một
cách kỳ lạ.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Hàn Duệ lần nữa, đôi môi căng mọnh lên. Thế

rồi tất cả theo sự xui khiến của bản năng, Hàn Duệ hơi cúi người xuống,
dùng một tay giữ lấy gáy của cô, đôi môi của anh lập tức chạm vào môi cô.

Đây là lần thứ hai Hàn Duệ hôn cô.

Cho dù ngày thường họ luôn tỏ ra thân thiết trước mặt mọi người, nhưng

đây chỉ mới là lần thứ hai Hàn Duệ thực sự chạm vào cô kể từ sau lần
cưỡng hôn hôm ấy.

Có lẽ vì quá bất ngờ nên một Phương Thần luôn bình tĩnh bây giờ bỗng

sững người ra một lúc, hai tay vẫn buông thõng hai bên người, quên mất
chuyện phải kháng cự, riêng hơi thở của cô bỗng chốc trở nên dồn dập.

Nụ hôn tạm biệt ấy đúng như kiểu chuồn chuồn chấm nước lướt qua rất

nhanh, nên trước khi Phương Thần kịp phản ứng thì Hàn Duệ đã buông cô
ra.

Anh lùi về sau hai bước, vẻ mặt vẫn như không có chuyện gì xảy ra,

bình thản nói: “Em lên nhà đi, chúc ngủ ngon”.

Phương Thần không nói gì, vẫn trong tư thế cũ, không có vẻ phẫn nộ

giống như lần đầu nhưng cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng hoặc vui
mừng. Ánh mắt cô dừng lại trong đôi mắt Hàn Duệ, nó mang vẻ bình tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.