Khi Hàn Duệ quay người lại nhìn thì thấy Phương Thần đang nghiêng
người dựa vào cửa xe, đường nét xinh đẹp của khuôn mặt như càng nổi bật
hơn trên làn da trắng mịn, trông thật giống với một viên ngọc hạng nhất trên
thế giới, không một tì vết và tạp chất.
Hàn Duệ đã quen với vẻ mạnh mẽ vốn có của cô, mặc dù bề ngoài trông
cô rất hiền thục, hơn nữa phần lớn hành động và cử chỉ của cô đúng là cho
người ta cảm giác ôn tồn và mềm mại như nước. Nhưng trong mắt hàn Duệ
thì chỉ cần cô tỉnh dậy, dù là giận dữ hay cười vui thì thần thái và biểu hiện
của cô cũng tựa như những nét bút đẹp tuyệt trong một bức tranh sơn dầu
của phương Tây.
Chính điều này và dáng vẻ của cô trái ngược hẳn với nhau, thậm chí tạo
thành sự đối lập rất rõ rệt và lạ lùng. Cứ như trong cô có hai con người, hai
tính cách.
Từ Mỹ sang châu u rồi về Trung Quốc, từ khi gần mười tuổi Hàn Duệ đã
gặp đủ loại phụ nữ, nhưng có lẽ chỉ có Phương Thần là người mà anh cảm
thấy khó nắm bắt nhất. Cô không an phận, trong con người cô có dòng máu
của sự mong muốn theo đuổi những điều mới mẻ, mạo hiểm, nhưng rồi có
lúc lại có sự tỉnh táo và trực giác mạnh mẽ khác thường, dẫn dắt cô làm
những việc mà tưởng chừng không thể nào hoàn thành một cách thuận lợi
được.
Vì vậy đã mấy lần Hàn Duệ cố gắng tìm hiểu những điều sâu kín trong
lòng cô.
Hạ bớt cửa xe xuống, làn gió đêm ùa vào khẽ mơn man mấy sợi tóc bên
cổ Phương Thần mang theo mùi thơm thoang thoảng.
Dáng ngủ của cô rất đẹp, chẳng còn đâu vẻ ngoan cố, khiêu khích, châm
biếm và cả sự cố tình chống đối kia, mà chỉ còn lại vẻ tĩnh lặng, ngoan
ngoãn như trẻ thơ.