ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 245

Tấm chắn của xe không kéo lên, có lẽ do phía sau rất yên tĩnh, nên Tạ

Thiếu Vĩ ngồi bên ghế phụ bất giác nhìn vào trong gương và sững người.

Tạ Thiếu Vĩ thấy Hàn Duệ chăm chú nhìn người con gái đang trong giấc

ngủ với ánh mắt đăm chiêu.

Do dự một lát, cuối cùng tạ Thiếu Vĩ cũng lên tiếng

Hản Duệ mân mê chiếc bật lửa theo thói quen, rồi quay đầu lại làm như

không có chuyện gì.

“Bây giờ đưa cô ấy về nhà trước ạ?”, Tạ Thiếu vĩ hỏi.

“Ừ”.

Hàn Duệ nhấn vào nút, cửa kính xe lập tức đóng lại, Phương Thần bị

tiếng nói chuyện của hai người đánh thức, đôi mí mắt khẽ động đậy.

Đúng vào lúc cô từ từ mở mắt ra, cũng là lúc Hàn Duệ rời ánh mắt đi.

Cho đến tận khi chiếc xe dừng dưới chung cư, anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng gần
như kiêu ngạo ấy.

Nhưng, trừ Hàn Duệ ra, không ai biết được rằng, trong mấy giây ngắn

ngủi vửa rồi, anh bỗng thấy đôi chút hối hận.

Cũng không hiểu rốt cuộc thì cái gì đã tác động tới Hàn Duệ, có thể đó

là vẻ mặt dịu hiền trong khi ngủ của cô, cũng có thể là một nguyên nhân
khác, ví dụ như cảm giác thân thiết mà cô mang tới cho anh hai ngày trước.
Vừa rối anh chăm chú ngắm nhìn cô chỉ là để suy nghĩ, lôi kéo một cô gái
như vậy liệu có phải là một quyết định đúng đắn hay không?

Chuyện đã đến nước này, đường như rất khó có đường lui hay quay lại.

Lúc xuống xe, cả Hàn Duệ và cô đều cùng đẩy cửa xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.