ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 259

"Không phải vậy." Tuy phủ định như vậy, nhưng vẻ mặt của Hàn Duệ

Lại khác hẳn, khóe môi và đuôi mắt đều tạo nên những đường cong cho
thấy vẻ thích thú thực sự.

Thật ra Hàn Duệ rất ít khi cười như vậy, đó chỉ là những khi anh chợt

thấy cô trở nên rất đáng yêu. Tuy không phải là thục nữ nhã nhặn, và cũng
chính bởi đôi chút khác thường ấy đã khiến cho một người rất tự chủ lúc
thường bỗng trở nên mềm yếu đi rất nhiều.

Hàn Duệ không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cô trong bộ dạng như vậy, cũng

giống như việc anh không nghĩ rằng mình sẽ đưa tay ra lau giúp cho cô, hơn
nữa động tác còn rất thoải mái, tự nhiên tới mức đáng kinh ngạc.

Thực ra, Hàn Duệ đã phát hiện ra rằng, mình ngày càng quen với sự có

mặt của cô. Nhiều lúc, Hàn Duệ còn có cảm giác hình như anh và cô đã ở
bên nhau từ rất lâu rồi, vì tính cách của hai người có nhiều điểm hợp nhau,
thậm chí cứ như có sự thỏa thuận ngầm giữa họ.

Khi lái xe quay về, suốt dọc đường Phương Thần luôn cảm thấy không

khí trong xe ngột ngạt khác thường. Người lái xe không nói gì, vì thế cô
cũng không chịu mở miệng mà chỉ cúi đầu xuống mân mê chiếc di động.
Đúng lúc ây thì nhận được điện thoại của Tổng biên tập gọi tới, nói rằng, có
một lớp tập huấn về nghiệp vụ, đơn vị quyết định cử cô đi dự, địa điểm là
tại một khách sạn ở ngoại ô cách trung tâm thành phố khá xa, thời gian tập
huấn là năm ngày.

"Chiều ngày mai phải có mặt", Phương Thần nghĩ, xuất phát từ nguyên

tắc tôn trọng tối thiểu cũng cần phải nói cho Hàn Duệ biết một tiếng.

Hàn Duệ nghe xong, đáp: "Nhớ phải cẩn thận đấy"- Phương Thần

nhướng mày, tỏ rõ sự ngạc nhiên không cần che giấu "Cảm ơn vì đã quan
tâm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.