Hàn Duệ quay đầu lại nhìn cô như suy nghĩ điều gì đó, một lát sau mới
gật đầu nói: "Không có gì".
Khách sạn nơi tập huấn ở tại một chỗ khá vắng vẻ, nhưng điều kiện
trang bị rất tốt, nghe nói đó là của thân nhân một vị lãnh đạo thành phố đầu
tư xây dựng. Vì có sự hỗ trợ phía sau như vậy nên không hạn chế về vị trí
địa lý cũng như hoàn toàn không phải lo về vấn đề nguồn khách.
Mọi công tác chuẩn bị cho hoạt động tập thể của các tòa soạn và tạp chí
được tiến hành chu đáo từ trước. Phương Thần và phóng viên của một tờ
báo khác ở chung một phòng. Phóng viên ấy tên là Trịnh Linh Linh, tuổi
cũng ngang Phương Thần, nhưng năm ngoái mới bắt đầu vào nghề phóng
viên, thời gian công tác tính ra chưa đầy ba tháng. Có lẽ do tính cách tương
đối giống nhau nên hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, cùng ở cùng
ăn, ngay cả khi lên lớp cũng đi chung.
Buổi tối ngày thứ ba của đợt tập huấn, Trịnh Linh Linh có vẻ bồn chồn,
tuy mắt thì nhìn lên màn hình ti vi nhưng miệng lại than thở: "Mình muốn
đi dạo phố quá, làm thế nào bây giờ?".
Phương Thần ngồi chắp bằng trên một chiếc giường khác, nói: "Cố chịu
thêm hai ngày nữa".
"Này, cậu có thấy là giảng viên quá máy móc không? Lên lớp mà cũng
phải điểm danh. Đến học sinh chắc cũng không đến mức nghiêm ngặt như
vậy đâu."
Phương Thần mỉm cười, "Trước đây chắc cậu thường xuyên trốn học
phải không?".
"Học sinh mà không trốn học thì đâu còn là học sinh nữa- Trịnh Linh
Linh chớp mắt hỏi lại: "Không lẽ cậu chưa bao giờ bỏ học?".