Hàn Duệ uống một hớp bia, đáp với vẻ lãnh đạm: “Anh không rõ”.
Cuộc sống như vậy cách anh quá xa, thậm chí mười mấy năm trước
cũng không tồn tại trong thế giới của anh.
Mãi cho tới sau khi về nước, trong một lần đi săn tình cờ làm quen với
một thợ săn già người địa phương. Người thợ săn ấy rất lương thiện và chất
phác, anh không biết gì về thân phận của ông, chỉ biết ông là một người say
m các hoạt động ngoài trời.
Thế là anh lập tức quyết định ở lại nhà người thợ săn một đêm.
Trong gian phòng đơn sơ ấy, anh đã được nghe vợ của người thợ săn kể
chuyện cho các cháu trước khi ngủ ở gian phòng bên cạnh. Giọng của người
phụ nữ ấy tuy đã già và thỉnh thoảng kèm theo cả tiếng ho húng hắng, nghe
nói đó là hậu quả của chứng viêm phế quản mãn tính chữa không dứt điểm,
nhưng giọng của bà vẫn rất dịu dàng ấm áp, khiến cho một câu chuyện cổ
tích cũng trở nên rất chân thật.
Thậm chí anh không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết rằng đã lâu
lắm rồi anh mới có được một giấc ngủ thoải mái nhẹ nhàng đến thế. Ngày
hôm sau, trên đường trở về thành phố, anh đã sai Thiếu Vĩ xây một ngôi
nhà gỗ, cho dù sau đó có tới hàng năm anh không thể đến ngôi nhà ấy được
một lần.
Sàn nhà vốn hơi lạnh, nhưng vì có một tấm thảm dày trải lên lại thêm
hơi men, Phương Thần dần cảm thấy hơi nóng bốc lên. Cô đoán, có lẽ mình
thực sự đã hơi choáng váng, vì thế nhìn người đàn ông trước mặt cô mới
cảm thấy vẻ mặt của anh lúc này có phần cô đơn.
Rót thêm cho mình và cho Hàn Duệ một ly nữa, Phương Thần đề nghị:
“Chúng ta chơi trò gì nhé?”
Hàn Duệ hỏi: “Trò gì?”.