ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 300

Giọng nói hơi có vẻ nũng nịu, cô rất ít khi nói như thế. Anh nhìn cô một

lần nữa, rồi thu tay về, khẽ vỗ vào lưng cô, thuận tiện kéo cô xuống đất.

Phương Thần tiếp tục rửa rau cho vào nồi, thời gian sau đó chỉ có một

mình cô bận rộn trong bếp. Đến khi cô bê mâm cơm bước ra ngoài, thì nhìn
thấy anh đứng tựa vào cửa phòng khách lặng lẽ hút thuốc, cô dừng lại một
chút rồi mới nói: “Ăn cơm thôi”.

Mở cánh cửa ra, bên ngoài trời tối như mực, giơ bàn tay lên cũng không

nhìn thấy ngón.

Trong bán kính mấy chục dặm, hình như chỉ có duy nhất căn nhà họ

đang ở là có chút ánh đèn le lói. Và trong màn đêm tối đen ấy đang ẩn giấu
điều gì, thì không ai biết được.

Dù ở trong một hoàn cảnh xa lạ như vậy nhưng cô không thể cảm thấy

có chút bất an và lo sợ nào, không biết có phải vì có Hàn Duệ ở bên cạnh
hay không.

Mặc dù trên núi cũng có đường điện, nhưng ngoài một bóng đèn trắng

ra, trong phòng không có bất cứ đồ điện nào, đối với những người quen
sống ở thành phố, thì khoảng thời gian dài buổi tối sau bữa cơm thật không
biết phải làm gì cho hết.

Trong cốp xe của Hàn Duệ còn có hai thùng bia. Trong đó một thùng là

bia ngoại có sáu lon. Hai lon hình tròn màu tối được mở ra, nhìn nhãn mác
trên đó xong, Phương Thần không nói câu nào, cô chọn một hộp giấy bên
cạnh, nói: “Uống bia thôi”.

“Có thể uống được bao nhiêu?”, sau khi trở lại trong nhà, Hàn Duệ hỏi.

“Không biết”, Phương Thần đã cầm ly lên, giơ về phía anh có ý cụng ly,

rồi uống ngụm đầu tiên, “Chuyện này phải chờ đến lúc say thực sự thì mới
biết được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.