ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 299

Bàn tay của anh to lớn và ấm áp, nó dường như dính chặt vào da thịt cô

và khiến cho cả người cô nóng bừng lên.

Những nụ hôn ấy đến quá bất ngờ, hơn nữa mỗi lúc một thêm cuồng

nhiệt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô không biết nên làm gì. Mặc dù nền
xi măng rất lạnh, nhưng cô cảm thấy trong người như có một ngọn lửa, nó
đang bốc lên không biết từ góc nào, và nhanh chóng bốc cháy rừng rực, rồi
lan đến mỗi bộ phận, mỗi một đốt xương của cô.

Cô cũng bắt đầu ôm anh và hôn trả lại.

Cô không biết mình đang làm gì nữa, chỉ cảm thấy rằng đầu óc hoàn

toàn trống rỗng, không nhớ được gì và không thể nghĩ được gì. Lưng của
anh rất chắc chắn, cô nhắm mắt lại ôm anh thật chặt, cũng giống như bàn
tay anh ôm cô. Dường như cô muốn thu hết hơi thở và hơi ấm trên người
anh.

Cửa sổ bị va mỗi lúc một mạnh, hơi thở hổn hển của hai người cũng mỗi

lúc một dồn dập trong không gian nhỏ hẹp. Ánh đèn trên đầu lay động, in
thành bóng chuyển động và ấm áp trên khuôn mặt của hai người.

Sau đó, cô thấy bỗng dưng anh dừng lại.

Cô mở mắt nhìn vào mắt anh và nhanh chóng bị hút vào đôi mắt đen

thẳm ấy. Nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt ấy dường như có một điểm rất
sáng, cô rất rõ anh muốn làm gì, tư duy vốn đang trong cơn hỗn độn đã bất
ngờ trở lại như ban đầu.

Cô nắm lấy tay anh bằng một lực vừa phải, kịp thời để nó dừng lại ở

điểm cuối cùng của bộ y phục.

Anh im lặng nhìn cô bằng đôi mắt thăm dò, còn cô mỉm cười nói: “Em

đói rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.