ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 297

Tài nghệ nấu nướng của cô rất bình thường, dù ở chung nhà với Chu Gia

Vinh lâu như vậy nhưng cô vẫn không học được một phần mười kỹ thuật
của anh, do đó cô chỉ xào nấu hai món đơn giản thông thường.

Phương Thần cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo dệt kim cổ chữ V

rộng rãi đứng bên bếp, mái tóc đen nhánh hơi rối một cách tự nhiên. Vì
không thường xuyên vào bếp nên động tác của cô không lấy gì làm thuần
phục, nhưng cô thái rau với vẻ rất chuyên tâm, đầu cúi xuống, để lộ phần cổ
dài và trắng muốt dưới ánh đèn.

Cô không phát hiện ra lúc đó Hàn Duệ đứng dựa nửa người bên cửa,

lặng lẽ nhìn cô từ phía sau. Chiếc áo len rất dài và rộng, che kín đến bắp
đùi, càng làm nổi bật phần eo lưng mềm mại mảnh mai dường như không
đầy một vòng ôm của cô.

Lưỡi dao chạm xuống thớt, rất đều đặn, cũng có lúc hơi ngập ngừng một

lúc.

Hàn Duệ vẫn đứng yên lặng như vậy, trong một đêm yên tĩnh như đêm

nay, âm thanh lách cách và có đôi chút âm trầm như rót vào lòng anh, hết
lần này đến lần khác, khiến anh chợt nảy ra một ý nghĩ: Có lẽ cô vốn không
thuộc về nơi này, cô có thể làm rất nhiều việc khác, nhưng có lẽ cô hoàn
toàn không hợp với việc làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt tiêu
chuẩn.

Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt lạ kỳ thay lại khiến anh thấy rất ấm áp.

Anh nghĩ, có lẽ là do liên quan đến môi trường, trong một nơi rừng sâu núi
thẳm đến điện nước cũng không có như thế này, anh chưa từng ở riêng với
bất cứ cô gái nào như bây giờ.

Yên tĩnh, tịch mịch, chỉ có bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ và chiếc

đèn lay động trong ngôi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.