ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 296

Có lẽ là do may mắn nên dù là lần đầu bắn bừa, Phương Thần cũng hạ

được một con gà rừng. Viên đạn đã găm đúng vào cánh nó, thuộc hạ của A
Long chạy đi nhặt nó về, mọi người khen cô không ngớt.

A Long cũng rất vui, nhướng đôi mày rậm lên cười và hỏi: “Thấy máu

chảy như vậy, là con gái mà em không sợ sao?”.

Phương Thần nhớ là cô đã lắc đầu. Không những c không sợ, ngược lại

cô còn cảm thấy một niềm phấn khích lớn chưa từng có, khiến cho suốt
đêm đó cô cứ trằn trọc mãi trên chiếc giường gỗ nhỏ mộc mạc một hồi rất
lâu mới ngủ được.

Thành công và kích thích, lần đầu tiên cô nếm trải mùi vị của hai cảm

giác đó cùng một lúc, thì ra nó tuyệt diệu như vậy.

Đồng thời, cũng là lần đầu tiên cô đã giành được một thứ bằng sức mạnh

của mình, còn trước đó, hầu như mọi vinh dự và những gì tốt đẹp đều thuộc
về Lục Tịch rạng rỡ, kể cả cơ hội ra nước ngoài. Còn cô, cho dù đó là giấc
mơ được nhen nhóm ngay từ hồi nhỏ, cũng chỉ có thể là một chiếc bóng
không đáng để ý ở phía sau Lục Tịch. Vì vậy, cho dù là ước mơ đẹp đẽ có
một ngôi nhà gỗ nguyên sơ trong rừng sâu giống như trong các bộ phim
truyền hình nước ngoài như thế này cô cũng chưa bao giờ nói với bất cứ ai.

Mặc dù đêm mới là thời điểm đi săn tốt nhất, nhưng vì từ đây đến bãi

săn còn cả một quãng đường, hơn nữa sau khi khảo sát thực địa thì phát
hiện ra rằng, cơn mưa xuân hôm trước đã làm cho con đường núi trở nên rất
khó đi, vì thế để đảm bảo an toàn, Hàn Duệ quyết định ở lại một đêm, chờ
đến sáng hôm sau sẽ xuất phát.

Đồ ăn cũng đã được chuẩn bị sẵn từ trước và để trong hộp bảo quản,

không qua nhiều công đoạn chế biến và đều là những món đơn giản. Là phụ
nữ tất nhiên Phương Thần phải tự nguyện xắn tay lên vào bếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.