ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 309

Trực giác mách bảo cô rằng, hôm nay Hàn Duệ có gì đó khác thường.

Cô không biết anh đang nghĩ gì, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì

mới khiến cho anh ngồi hút thuốc một mình trong phòng khách vào lúc nửa
đêm như vậy.

Là vì chuyện làm ăn ư? Hay là vì chuyện tình cảm?

Có lẽ không phải là nguyên nhân thứ hai, cô thầm đoán. Vì chính anh

cũng đã nói rằng mình chưa từng yêu bất cứ ai. Nếu đã không yêu, thì làm
sao có chuyện buồn phiền.

Nhưng, những điều đó thì có liên quan gì đến cô?

Cô đứng yên một lúc, rồi sau đó mới sực tỉnh, cho dù anh không ngủ vì

lý do gì cũng chẳng có liên quan gì đến cô!

Mặc dù sự thật đã bị ý nghĩ dậy lên trong lòng đè bẹp, nhưng vẻ ngoài

cô vẫn tỏ ra rất bình thản, đang định quay về phòng ngủ tiếp, thì nghe thấy
tiếng Hàn Duệ vang lên: “Chờ chút đã”.

“Sao cơ?”

Cô dừng nguyên tại chỗ, trong lòng nghi hoặc, chân vẫn đi đất, nền nhà

rất lạnh cô khẽ kiễng chân lên.

Bộ váy ngủ bằng lụa, mềm mại rủ xuống cùng với mái tóc buông xõa

sau lưng, bó sát vào người cô, để lộ thấp thoáng những đường cong rất đẹp
và gợi cảm. Trong màn đêm hầu như không nhìn thấy gì, mặt của chất lụa
bóng, mịn màng như tuyết vừa chạm đến đầu gối, không đủ để che kín đôi
chân thẳng đều và đôi gót xinh xắn tròn trịa.

Ánh mắt của anh dừng lại rất lâu trên người cô, mãi không dời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.