Cho nên anh mới làm như không để ý đến những lời nói đôi khi có vẻ
rất gay gắt của cô, không còn châm biếm cô với vẻ cay độc nữa, thậm chí
còn quan tâm đến tình hình hồi phục của cô.
Những khi anh ở nhà, nếu đúng vào lúc thay băng cho cô, thì sẽ đích
thân đứng bên cạnh nhìn A Thanh thao tác.
Nhưng cô rất nghi ngờ, không hiểu anh đang quan tâm hay đang giám
sát cô! Vì có lúc, cô vô tình quay đầu lại và thấy anh đứng ở phía sau,
khuôn mặt không hề có chút biểu cảm nào, đôi môi hơi mím, cằm căng ra,
có vẻ rất không vui.
Tay nghề của A Thanh rất tốt, nhờ có sự chữa trị của anh ta mà vết
thương của cô hồi phục khá nhanh, vì thế càng không hiểu được lý do vì
sao Hàn Duệ có vẻ không vui.
Lúc đó cô nằm sấp trên giường, trên mình là hàng đống chăn, chỉ để hở
chỗ bả vai cho A Thanh xử lý. Nhưng ngay sau khi cô quay đầu lại thấy ánh
mắt của Hàn Duệ, A Thanh bất ngờ bị gạt sang một bên một cách không rõ
lý do.
Trước đó, cô chưa bao giờ biết được rằng anh cũng biết băng bó cho
người khác. Càng không biết vì lạnh hay vì lo lắng, nhìn thì tưởng rằng cô
nằm rất ngoan ngoãn, nhưng thực ra toàn thân cô đang khẽ run lên. Nhất là
khi bàn tay anh chạm vào da thịt cô, bàn tay ấy nóng và lướt quanh vết
thương với động tác rất vừa phải, khiến cô có cảm giác muốn bật ngay lên
lập tức.
Cô thà không thay băng, thà để cho vết thương cứ thế lộ ra bên ngoài.
Xem ra việc làm của anh có vẻ rất tốt bụng, thậm chí có thể coi như đang
ban ân huệ, nhưng đối với cô thì đó là một kiểu hành hạ khác.
Sau đó, đến cả việc A Thanh lùi ra lúc nào cô cũng không biết, cô chỉ
còn biết vùi mặt vào chiếc gối mềm như mây, đôi bàn tay để dưới gối nắm