ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 331

hoàn toàn thất thế. Bây giờ, mọi mũi nhọn đều chĩa về Hàn Duệ, e rằng ông
ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu”.

“Vì thế ý của cậu là?”, Phương Thần cảm thấy cơn đau từ phía sau lưng

lại dội lên một lần nữa.

“Ý của mình là…” Tô Đông khẽ hít một hơi, mắt chăm chú nhìn khuôn

mặt của Phương Thần, như không muốn bỏ qua bất cứ một sự thay đổi nào
trên đó, “Nếu cậu chưa yêu anh ta, thì tại sao lại không rút ra trước?
Chuyện mà anh Long gặp phải năm ấy đã để lại dấu ấn trong mình quá sâu,
thế giới mà họ sống thật đáng sợ. Đúng như thế đấy, Phương Thần ạ”, Tô
Đông gọi tên cô một cách trịnh trọng, “Hãy sớm rời xa Hàn Duệ đi”.

Về chuyện này, Tô Đông đã khuyên cô mấy lần, nhưng chưa có lần nào

lại thật lòng và nghiêm túc như lần này. Phương Thần cụp mắt xuống như
suy nghĩ, lát sau ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện của Thương lão đại xảy ra khi
nào?”.

Tô Đông ngẩn người ra trước câu hỏi của Phương Thần: “Tuần trước,

hoặc là mười mấy ngày trước. Thời gian cụ thể không ai nói cho mình biết”.

Sau bữa cơm ấy, Phương Thần ngồi lên xe và nói chuyện với lái xe là A

Thiên: “Cậu có thể đưa tôi đi hóng gió một lúc không?”.

“Sao ạ? Chị muốn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được.”

A Thiên có vẻ khó xử: “Nhưng đại ca đã dặn em… hơn nữa, vết thương

của chị vẫn chưa khỏi hẳn”.

Từ trước đến nay lời của Hàn Duệ đối với những người này chẳng khác

gì thánh chỉ, vì thế họ không bao giờ dám làm trái ý dù chỉ là một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.