ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 332

Cô cũng không muốn ép A Thiên, thuận miệng hỏi: “Hôm nay Hàn Duệ

đi đâu?”.

“Mang theo bọn anh Tạ đi giải quyết công việc rồi, em cũng không rõ

lắm”. A Thiên dừng một lát, quay đầu lại nhìn mặt cô với vẻ thận trọng:
“Chị Phương, vậy bây giờ chúng ta trở về biệt thự nhé?”.

Phương Thần đưa mắt khẽ nguýt cậu ta một cái, chẳng buốn nói thêm

câu nào nữa, dựa vào ghế, nhắm mắt lại vẻ mệt mỏi. Tất cả đều do một tay
Hàn Duệ sắp xếp, không cần nói nhiều về lý do thì cô cũng đoán ra được
tám, chín phần. Điều đó đối với cô là lợi nhiều hơn hại, vì thế đành chấp
nhận theo.

Nhưng điều mà cô không ngờ là việc cùng ở chung dưới một mái nhà

với Hàn Duệ dường như đã khiến quan hệ giữa hai người có những tiến
triển.

Phần lớn thời gian, Hàn Duệ vẫn tỏ vẻ mặt lạnh lùng như núi băng, giận

dữ, vui buồn trong lòng rất khó đoán được, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự
khác nhau, những thay đổi rất tinh tế giữa trước đó và sau này, từ ánh mắt
khi nhìn cô, thái độ khi nói chuyện và cả nụ cười thỉnh thoảng lộ ra ở khóe
môi…

Thậm chí cô còn cảm thấy anh càng ngày càng trở nên dịu dàng.

Nhưng sao lại có thể như thế được? Chữ đó mà dùng với Hàn Duệ thì

đúng là chẳng khác gì chuyện cười.

Có lẽ là cảm giác của cô đã sai.

Hoặc có thể lương tâm của anh đã thức tỉnh, anh thấy áy náy vì đã lôi cô

vào chuyện bắn giết khiến cô bị thương, anh nợ cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.