chặt thành nắm đấm.
Cô không thể chống lại và cũng chẳng có sức lực để mà chống lại, còn
anh vẫn cứ im lặng sau lưng cô, để cho hơi thở chốc chốc lại phả vào lưng
cô.
Nhưng cô biết, tất cả chỉ là cảm giác không chính xác, anh rất chăm chú
khi xử lý vết thương, hầu như anh không hề cúi lưng xuống.
Cô cố gắng không chú ý vào những điều đó. Nhưng càng cố gắng thì
mọi cơ quan cảm giác càng tập trung hơn, rồi dường như được khuếch đại
và trở nên vô cùng nhạy bén.
Cô đã bị cảm giác không chính xác và kỳ lạ ấy hành h một hồi lâu, lần
đầu tiên cô có cảm giác sắp tan ra. Nhưng cô vẫn cố chịu đựng cho đến khi
công việc thay băng kết thúc, đúng là giống như một lần chịu khổ hình, rồi
sau đó nghe người phía sau hỏi: “Còn đau nữa không?”.
Đúng là hiếm khi thấy anh quan tâm đến cô như vậy, cô chỉ còn biết cắn
chặt răng, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Không sao!”. Ngữ khí không được
dễ nghe cho lắm, may mà dường như anh không để ý đến điều đó.
Vì thế, sau lần ấy, Phương Thần đã suy nghĩ rất kỹ thấy có lẽ mình đã
hiểu sai. Anh tự tay làm việc đó, có lẽ là do một ý nghĩ hiếu kỳ bất chợt nảy
ra, chứ hoàn toàn không có bất cứ ác ý nào, và chỉ có trời mới biết được vì
sao cô lại như vậy, một nửa bờ vai để trần ra trước mặt A Thanh thì cô vẫn
thấy rất bình thường, nhưng nếu để như vậy trước mặt anh, cô lại cảm thấy
mình trở nên vô cùng nhạy cảm, dường như đến cả bầu không khí xung
quanh anh cũng làm cho cô run rẩy.
Đó không phải là một dấu hiệu tốt lành! Trong lòng cô rất rõ, lý do
khiến cô như vậy chỉ là vì Hàn Duệ trong mắt cô đã không còn giống với
người xa lạ nữa.