ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 336

thể bắt gặp chuyện gì đó rất thú vị, rồi quay người bỏ đi vẻ rất sảng khoái.

Đầu óc cô thực sự bị anh làm cho rối tung cả lên, lúc đó cô mới nhớ đến

những thay đổi gần đây của anh, và thấy rằng sự thay đổi thất thường của
người đàn ông này còn nhanh hơn cả trở bàn tay.

Phương Thần nhìn vào gương, rồi nhắm mắt lại. Rõ ràng là phải thay

quần áo để đi ngủ, nhưng không hiểu vì sao cô lại nhớ tới những chuyện
đó? Cô ngờ rằng mình đã quá vô duyên nên thỉnh thoảng lại nhớ đến tên và
khuôn mặt của người ấy.

Thực ra, lúc này cô không còn gặp khó khăn khi cử động nữa, có lẽ đã

đến lúc cô trả phép và trở lại đi làm bình thường.

Khi tiếng bước chân từ phía ngoài hành lang vọng đến, cũng là lúc

Phương Thần đang cởi áo khoác ngoài, quay đầu nhìn vào gương kiểm tra
vết thương. Có tiếng người gõ cửa, cô trả lời theo phản ứng, rồi chợt nhớ
rằng cửa phòng không khép chặt.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Hàn Duệ đẩy cửa bước vào, ánh mắt lướt từ trên nửa người gần như nửa

trần của cô, rồi sững lại, bước chân cũng dừng bên cánh cửa.

Phương Thần cuống quýt đưa tay lên che trước ngực, ánh mắt lộ vẻ xấu

hổ. Cô mặc áo ngực, vì thế những chỗ cần che đã được che lại, nhưng dù
vậy cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Ánh mắt của anh rừng rực như mũi kim
được hơ trên lửa, xuyên thấu người cô, khiến cô có cảm giác bỏng rát.

“Anh có thể ra ngoài một chút được không?”, cô cố gắng giữ vẻ bình

tĩnh.

Nhưng Hàn Duệ làm như không nghe thấy gì, ánh mắt bỗng trở nên sâu

thẳm hơn trước. Khoảnh khắc tiếp theo, anh đưa tay đóng cửa lại, sải bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.