ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 337

đến trước mặt cô.

Khi Hàn Duệ ở sát bên Phương Thần ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng,

cô vừa chau mày vừa hơi cúi người xuống vẻ cảnh giác.

“Em sợ gì chứ?”, người đàn ông ở sát bên cạnh, giọng hơi khàn.

Cô mở miệng ra, nhưng không kịp thốt ra câu gì, thì bàn tay với những

ngón thon dài đã vươn ra, chạm vào đôi môi cô, vuốt ve với vẻ rất tỉ mỉ
từng đường nét trên đó. Những ngón tay ấy mang hơi ấm khác hẳn với lần
trước.

Cô định lùi lại, nhưng không còn chỗ. Phía sau lưng cô là tủ quần áo,

khẽ chạm vào đó là lập tức động đến vết thương, khiến cô lập tức nín thở.

“Vẫn chưa khỏi sao?”, Hàn Duệ vừa hỏi, vừa đỡ một bên vai của cô.

Lực tay của anh không mạnh lắm, cô khẽ vùng ra rồi không hiểu sao lại

quay người đi. Phần vai của cô không thể nào che kín được, lộ hết ra trước
mắt anh.

Làn da trần dưới ánh đền toát lên vẻ mềm mại và mịn màng chẳng khác

gì màu ngà voi, xung quanh miệng vết thương đã lên da non, chỉ còn một
vết sẹo to bằng móng tay cái, vì mới lành nên có màu đỏ hơn những vùng
da xung quanh, trông như một cánh mai giữa làn tuyết trắng.

Tóc cô búi cao, có mấy sợi xòa xuống vai, khẽ bay bay theo mỗi cử

động của cơ thể.

Không hiểu vì lạnh hay vì sợ? Hàn Duệ không muốn nghĩ nhiều về

những điều đó. Thực ra tối nay, anh không uống nhiều, nhưng sao lúc này
anh lại cảm thấy như hơi men đang phát huy tác dụng, khiến anh không còn
khả năng phán đoán như bình thường, một cảm giác nóng rực lan dần ra
khắp cơ thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.