ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 339

lùi lại, thì anh lại tiến tới, như một kẻ cướp đích thực và lại như một người
đi săn, còn cô giống như một con mồi mà anh đã nhắm trúng đang nằm gọn
trong tay anh.

Anh chỉ dùng một bàn tay nhưng đã có thể giữ chặt hai tay cô giơ lên

trên đầu, tay còn lại lướt trên da thịt cô.

Đúng lúc đó, bốn xung quanh bỗng trở nên rất yên tĩnh, không có ánh

sáng, không có âm thanh, điều duy nhất cô có thể cảm giác thấy là hơi ấm
và sự đụng chạm của bàn tay ấy, từ gò má đến xương quai xanh rồi trượt
dần xuống, khi đến ngực bàn tay ừng lại rất lâu, như thể muốn tìm kiếm
một cách không mệt mỏi, lại như có ý muốn khơi gợi để khám phá ra chỗ
nhạy cảm nhất của cô… sau đó bàn tay ấy lại tiếp tục lướt qua phần bụng và
vùng eo bằng phẳng, rồi vươn tới chỗ kín đáo nhất trên cơ thể cô…

Phương Thần run lên, kèm theo những cơn run khe khẽ của cơ thể, cuối

cùng cổ họng không nén được cũng bật ra những tiếng rên trầm khàn. Cô
nhíu chặt mày và nhắm mắt lại vì hành động đó của mình, thế nên không
thể nhìn thấy nụ cười thoáng hiện lên trong đôi mắt đen thẳm của Hàn Duệ.

Rõ ràng là không nên làm vậy.

Cô rất rõ về chuyện sẽ xảy ra tiếp đó, biết rõ rằng cần phải ngăn lại, cần

phải trốn chạy, nhưng cô không sao cử động được. Tứ chi cô bị giữ chặt,
những cái hôn của Hàn Duệ ngang tàng và độc đoán như chính con người
anh, tấn công liên tiếp, dồn dập, chiếm nốt chút oxy ít ỏi còn lại trong não
cô, khiến cô hoàn toàn mất đi sức lực, chẳng thể cử động nổi.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, kỹ thuật của anh đúng là rất cao

siêu, bàn tay như có cả một đốm lửa, nó đốt cháy mỗi một sợi dây thần kinh
ở những chỗ nó lướt đến. Và dòng máu đang chảy trong huyết quản của cô
cũng bắt đầu sôi trào dưới những cái vuốt ve, khiêu khích của anh, mọi sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.