lực đều bị rút đi nhanh chóng, chỉ còn lại một ham muốn rất nguyên thủy
được chôn sâu từ lâu.
Giống như bị dòng điện chạm vào, trong phút mơ màng cô ưỡn thẳng
lưng vươn lên phối hợp với anh một cách bản năng, còn anh cũng cảm thấy
điều đó, lập tức buông bàn tay đang kìm giữ lấy tay cô, để đôi bàn tay được
giải phóng của cô đặt lên đôi vai rắn chắc và tràn đầy sức mạnh của mình.
Hơi thở hổn hển của hai người hòa quyện vào nhau trong căn phòng tĩnh
mịch, trên chiếc giường mềm mại là thân hình đẹp đẽ và mịn màng trăn đi
trở lại duới ánh sáng đan xen của đèn và ánh trăng, đón nhận sự vuốt ve, âu
yếm vừa có vẻ thô bạo lại vừa như yêu chiều.
Đúng vào lúc định tiến vào, thì Hàn Duệ hơi dừng lại với vẻ hơi ngạc
nhiên, còn Phương Thần cũng như sực tỉnh lại. Cô mở to mắt, nhìn thẳng
vào khuôn mặt điển trai, rồi như chợt nhớ tới điều gì đó, một ký ức xa xôi
chợt lóe lên trong mái đầu đang rất hỗn độn của cô. Cô ngây người ra một
lúc, ngón tay đột nhiên co lại, móng tay bấm sâu vào làn da nâu.
Đôi mắt mơ hồ chứa đựng sự kích động rất rõ, như thể bị mất phương
hướng trong bóng tối, đồng thời lại như đang cố giằng giật, do dự. Hàn Duệ
cúi xuống nhìn cô, lúc đó mới phát hiện rằng, thì ra trong lòng anh cũng tồn
tại tình cảm đại loại như sự xót thương. Anh nghĩ rằng cô đang sợ, liền hôn
lên đôi mắt cô, khẽ an ủi bằng một giọng mà chính anh cũng chưa bao giờ
nghe thấy: “Hãy tin anh, không sao đâu…”.
Cuối cùng thì anh đã đi vào cơ thể cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Duệ cảm thấy thân thể người con gái phía
dưới run lên, dường như cô bị đau, lại như có một nỗi đau khổ lớn hơn rất
nhiều khác đang bủa vây cô, khiến cô phải cắn chặt đôi môi, còn đôi tay thì
chống mạnh lên ngực anh.