ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 341

Bất giác động tác của anh chậm lại, cho đến khi đôi mày nhíu chặt của

cô giãn ra, mới đỡ eo lưng mảnh mai, mềm mại của cô và tiến sâu hơn vào
bên trong cô.

Những nụ hôn tới tấp, những chuyển động mạnh mẽ và đều đặn, những

tiếng rên bị vỡ ra vì đè nén sau mỗi lần tiếp xúc, cả hơi thở hổn hển và
những giọt mồ hôi hòa trộn vào nhau, lấp đầy và không ngừng vọng lại
trong phòng ngủ.

Thì ra là đau như vậy.

Phương Thần nhắm mắt lại, để cho hai bàn tay mình liên tục bấm vào da

thịt anh, tựa như làm thế mới có thẻ giảm bớt nỗi đau như xé mà trong
khoảnh khắc ấy cô phải chịu đựng.

Nhưng, còn có những điều trong lòng thì phải làm như thế nào đây?

Cô cảm thấy một sự trống trải rất khó tả trong lòng, đúng vào lúc anh đi

vào cơ thể, cô cảm thấy dường như có một thứ gì đó cuối cùng đã đổ vỡ.
Giữ gìn bao lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại bị vỡ vụn trong tối tăm như
thế này, một cảm giác lạnh toát nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể cô.

Phương Thần biết rằng mình đã sai.

Bước đi này, càng là một sai lầm lớn hơn.

Nhưng cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, trong giờ phút ấy cô không thể

phân tâm, có lẽ có chút gì đó áy náy và ân hận, nhưng chúng nhanh chóng
tan biến ngay sau đó. Sự ham muốn chẳng khác gì một vòng xoáy đen
ngòm và độc ác, kéo mạnh cô xuống, đẩy c nhanh chóng rơi xuống vực sâu
không ngừng quay cuồng, khiến cô buông xuôi, cam tâm tình nguyện để
cho ngọn lửa ấy thiêu cháy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.