ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 347

Ánh mắt của Hàn Duệ sâu thẳm như biển, bao chặt lấy cô. Anh hỏi:

“Nếu đã nhắc đến rồi, không lẽ em không có điều gì định nói về chuyện xảy
ra tối hôm qua sao?”.

Cô vùng ra khỏi tay anh, hỏi lại: “Anh thấy là em nên nói điều gì?”.

Trong đôi mắt trong veo lộ vẻ châm biếm, cô nói: “Yên tâm đi, em không
có ý định bảo anh phải chịu trách nhiệm đâu”.

“Như thế là ý gì?”.

“Chuyện đó anh tình nguyện, em bằng lòng, chúng ta đều là những

người trưởng thành, em không thấy có bất cứ một nhu cầu cần phải thảo
luận nào sau việc đó.” Rồi cô chợt nghĩ đến một điều khác, bèn cười nói:
“Tất nhiên. Nếu anh muốn thì anh có thể mua một món đồ trang sức bằng
ngọc ngà gì đó tặng em cũng được. Chẳng phải thông thường đàn ông đều
thích dùng cách đó để bù đắp, để lương tâm khỏi cảm thấy áy náy mà nó
vốn đã ít tới mức thảm hại đó hay sao? Không biết anh có thói quen đó
không? Còn em thì rất vui lòng chấp nhận n

Phương Thần nói một hơi hết câu, rồi dứt khoát nhưng cũng không vội

vàng xuống xe, đổi một tư thế thoải mái hơn, nghiêng người đón ánh mắt
của Hàn Duệ.

Hồi lâu sau, Phương Thần mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn

Duệ vang đến: “Em cảm thấy như thế là được?”.

“Tất nhiên”, cô nghênh đầu.

Không hiểu vì giọng nói của cô hay vì biểu hiện ấy, Hàn Duệ chợt khẽ

cười một tiếng, hơi cúi đầu xuống châm một điếu thuốc, nhìn cô qua làn
khói thuốc trắng và mỏng, dường như ngẫm nghĩ điều gì đó: “Dùng tiền là
có thể thực sự mua được em?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.