ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 345

“Đang nghĩ gì vậy?”, Hàn Duệ dừng xe bên đường, hỏi.

Phương Thần lúc ấy mới đưa đôi mắt đang mơ màng tận đẩu tận đâu,

quay sang nhìn anh.

“Suốt dọc đường cứ thẫn thờ, gì mà có vẻ tập trung thế?”.

“Không lẽ đến cả chuyện đó mà anh cũng quan tâm à?”, cô cười, hỏi lại.

Sắc mặt của Hàn Duệ hơi sầm xuống, dừng lại một lát, nói: “Trước khi

kết thúc buổi tập, nhớ gọi điện cho anh”.

“Hôm nay anh rảnh rỗi như vậy sao?”.

Không ngoài dự đoán của cô, khuôn mặt điển trai ấy một lần nữa lại sa

sầm xuống, còn trong lòng Phương Thần thì lại thấy một cảm giác đắc ý
không bình thường.

Hết lần này đến lần khác, công khai có, ngầm ý có cô khiêu khích anh,

không biết làm như vậy có động chạm đến lòng tự trọng của anh quá
không? Vì cho đến bây giờ, những người dám nói với anh những câu như
vậy không nhiều. Nhất là… nhất là sau một đêm đầy dấu ấn mạnh mẽ như
đêm qua, theo lẽ thường thì phải tỏ ra tình cảm và dịu dàng một chút mới
đúng. Nhưng cô không thể làm ra vẻ như con chim yếu đuối phải nương tựa
vào con người được, thậm chí thái độ còn tỏ ra lạnh lùng hơn trước.

Đó chỉ là một lần thăng hoa và va chạm của sự ham muốn thuần túy,

chẳng liên quan gì đến tình yêu. Tối hôm qua, trước khi chìm sâu vào bóng
tối cô đã thầm nói như vậy với chính mình, và cố gắng gạt đi cảm giác mãn
nguyện tràn đầy do một tình cảm rất chân thật mang đến, cảm giác mãn
nguyện ấy khiến cô trong lúc mơ màng không nén được ý muốn đưa tay ra
ôm chặt người đàn ông đang đè lên người mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.