“Tôi là gì nào, tất nhiên là không thể nào quen với những nhân vật như
vậy. Chỉ biết đó là một ông già họ Thương, đây cũng là điều tôi được nghe
từ một người bạn.”
“Vậy cậu còn nghe được chuyện trong nội bộ nào nữa không?”
Thông thường, những tin tức kiểu này rất khiến người khác thấy hứng
thú, đồng nhiệp thứ hai lúc này như được thể nói thêm “Nghe nói Thái
Dương Thành bị đốt cháy là do cuộc đấu đá thanh trừng giữa các băng
nhóm. Thật là đáng tiếc, những đồ bày biện, trang trí trong đó đều là những
thứ xa xỉ, đắt tiền, kết quả là đã bị phá sạch.”
“Nế là do xã hội đen đốt phá, thì chút tổn thất đó có đáng kể gì đâu! Có
ai bị chết hay không đó mới là vấn đề!”
“Cậu cảm thấy có khả năng là không ai bị tử vong à?” Đồng nghiệp thạo
tin nhấp một ngụm trà, tiếp tục khoe tài hiểu biết: “Thực ra không chỉ có
một Thái Dương Thành đâu, chỗ làm ăn của ông già họ Thương đó rất
nhiều, nào là trung tâm tắm hơi, phòng mát xa, quán rượu, trong một đêm
hầu hết đều bị phá tan. Nghe nói, đối phương đã cầm súng xông vào! Thử
nghĩ mà xem, trận đó dữ dội như vậy! Liệu có không đổ máu được không?”
Những người đứng cạnh nghe thấy bất giác đều chậc lưỡi: “… Những
tin tức này cậu moi ở đâu ra vậy? Đúng là rất sốc đấy!”
“Điều đó thì đừng hỏi, dù sao thì…”
Trong lúc mọi người vẫn đang bàn tán sôi nổi, Phương Thần lặng lẽ lấy
ghế đứng dậy, đi tới nhà vệ sinh cách đó hơn chục mét, những lời tiếp sau
đó dần dần cô không nghe rõ nữa.
Vì để đảm bảo an toàn, buổi tối Phương Thần vẫn quay về ở trong biệt
thự của Hàn Duệ. Nửa đêm, khi Phương Thần đang mơ màng ngủ, thì cảm
thấy bên cạnh có tiếng động rất khẽ, và nệm hơi lún xuống, cô bất giác