Bị giày vò đến mệt rã rời, và không biết ngủ thiếp đi trong bao lâu, chỉ
biết rằng khi cô chợt thức giấc thì ánh trăng trong ngần lọt qua khe của
chiếc rèm cửa chiếu vào trong phòng, rồi đổ xuống sàn nhà thành một dải
bạc thấp thoáng, ẩn hiện. Nửa giường bên kia trống không, chỉ có chiếc
chăn mỏng nhàu nhĩ và chiếc gối là chứng tỏ cho việc vừa có một người
ngủ bên cạnh cô.
Sau khoảng hai giây mở mắt suy nghĩ, cuối cùng thì cô cũng nhớ ra, cô
đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, còn lúc trướcc đó hình như cô
vẫn đang mơ. Nhưng điện thoại của cô lúc đó ở dưới gối, trên màn hình
không có cuội gọi nhỡ cũng như không có mẩu tin nhắn nào.
Lần thức giấc này khiến cô khó ngủ lại. Căn bệnh suy nhược thần kinh
cô mắc phải nhiều năm trước vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có
chứng thức dậy lúc nửa đêm viết thư cho Lục Tịnh thì đã đỡ nhiều sau khi
được sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý.
Phương Thần tìm thấy bộ đồ ngủ của mình dưới sàn nhà, cô quyết định
đi tắm một cái, khi cô quay trở ra, căn phòng vẫn yên ắng như cũ. Cô ngẫm
nghĩ một lát, định xuống dưới gác đi dạo vườn hoa một vòng rồi quay trở
về.
Sau đó có rất nhiều dịp để cô nhớ lại quyết định lúc ấy, nhưng cô vẫn
không biết vì sao khi ấy mình lại nảy ra ý định này. Nếu đêm ấy cô không
thức giấc, hoặc là nếu cô không mở cánh cửa phòng ngủ, thì mọi thứ sau đó
đã không hề thay đổi.
Thư phòng ở tầng hai, ngay gần chiếu nghỉ, khi Phương Thần khoác
chiếc áo ngủ to rộng đi ngang qua cô nhìn thấy có ánh đèn lọt qua khe cửa
chiếu ra ngoài.
C lại theo bản năng, vốn không có ý định nghe lỏm, nhưng vì những
người bên trong không phát hiện ra, vì thế những tiếng đối thoại cứ vọng ra,