giữa lúc đêm khuya thanh vắng, dường như âm lượng được phóng to lên rất
nhiều lần.
Vì thế, đúng vào lúc Phương Thần định tiếp tục đi về phía trước sau một
khoảng thì chợt nghe thấy Tạ Thiếu Vĩ nói: “… Lão ta đã bắt đầu lên tiếng
về hai thằng bị chúng ta bắt trên núi đêm hôm ấy rồi, nói rằng sống thì phải
thấy người, chết thì phải thấy xác. Thực ra, có thể lão ta cũng biết, người
đang ở trong tay chúng ta…”.
Phương Thần bất giác ngây người ra, đến lúc cô định thần lại, thì lại
nghe thấy một giọng nói rất rõ rang, lạnh lùng. “…Thế thì sao? Tôi biết lão
ta sẽ không chịu buông tay đâu, bây giờ chỉ cần chờ xem lão ta còn có thể
giở trò gì nữa.”
“ Thương lão đại nổi tiếng gian xảo, xảo quyệt, nhưng lần này thì thật sự
như ngựa sa chân rồi. Nhưng chúng ta cũng nên đề phòng, bây giờ lão ta đã
lánh đi nơi khác, có thể là đang chuẩn bị kế hoạch phản kích.”
“ Là vì lão ta quá nôn nóng, nhất định muốn dồn tôi vào chỗ chết, nên
mới huy động nhiều người để đối phó với tôi như vậy, lại cứ tưởng rằng sẽ
giải quyết tốt .” Dường như Hàn Duệ đã rít một hơi thuốc, vì thế giọng hơi
dừng lại, sau đó mới nói tiếp với vẻ coi thường: “ Tôi sẽ cùng chơi với lão
ta, lão đã bất chấp ngày đêm, thì phải trả một giá nhất định cho trò chơi này
là điều cần thiết.”
…
Cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn tiếp tục, Phương Thần cắn môi,
thận trọng lùi từng bước quay trở lại. Lúc này đang là đầu hạ, khi cô trở về
phòng mới phát hiện ra rằng chân tay đều lạnh toát. Cô lên giường, kéo
chăn trùm kín người, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, dường như có một luồng
hơi lạnh xuyên suốt từ gan bàn chân đến tim, khiến cô không khỏi run bần
bật.