Có hai nhân viên xinh đẹp đứng trong quầy bán nước hoa, nhìn thấy có
khách đến, lập tức nở nụ cười tươi như hoa, hỏi với vẻ ân cần: “Thưa, có
thể giúp chị gì không ạ?”
Phương Thần đáp: “Tôi muốn chọn hai lọ nước hoa, để tặng cho hai
người.” Phương Thần rất ít khi dùng nước hoa, cô dừng lại là vì mùi hương
của nước hoa thử có vẻ rất thời thượng, hiện tại cô đang buồn vì không biết
phải làm gì cho hết khoảng thời gian còn lại.
Đứng trước rất nhiều lọ nươc hoa đủ các loại kích cỡ, màu sắc, hãng sản
xuất, Phương Thần kiên nhẫn thử từng lọ một. Sau khi thử bằng giấy, dùng
hết hai ba tờ xong, cô đề nghị đổi sang hạt cà phê để ngửi, mùi của nó nồng
đậm, qua cơ quan khứu giác xộc thẳng lên đầu, khiến người ta lập tức tỉnh
táo, dù đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cô so sánh tỉ mỉ, rồi lắng nghe lời khuyên của các nhân viên hướng dẫn,
sau đó lựa chọn cho mình và Tô Đông mỗi người một lọ. Khi nhận túi hàng
đã được đóng gói, Phương Thần nhìn điện thoại, đã cách thời gian quy định
hai tiếng rưỡi đồng hồ, không biết lúc này có bao nhiêu người đang tìm cô
khắp mọi nơi?
Cô vừa đi vừa bấm điện thoại chuyển từ chế độ tắt máy sang chế độ bình
thường, ngay sau đó một loạt tin nhắn liên tiếp hiện lên, khiến bàn tay cầm
máy cũng đơ ra.
Tất cả đều là lời nhắn của tổng đài, số điện thoại của hai người, A Thiên
và Hàn Duệ.
Phương Thần biết, hành động của mình hôm nay sẽ khiến cho chàng trai
trung thành và lương thiện kia gặp những rắc rối nhất định.
Cô đứng bên đường rực rỡ ánh đèn, với những dòng xe liên tiếp nối đuôi
nhau, khiến cho màn đêm vốn đen tối được thắp sáng long lanh.