ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 359

Vài đồng nghiệp vội chạy theo để xem tình hình, Phương Thần không

biết đó là ai, chỉ cảm thấy có bàn tay nào đó vỗ khẽ lên lưng cô. Những lời
hỏi han đầy vẻ quan tâm vang lên phía trên đầu và đó đều là những âm
thanh rất đỗi quen thuộc hằng ngày, nhưng lúc này dù cố gắng cô cũng chỉ
có thể phân biệt được là những người nào đang đứng đó.

Dòng nước tuôn ra từ vòi rửa xen lẫn trong tiếng xối xả, cố gắng lắm

cơn buồn nôn mới tạm lắng xuống để cô kịp lấy lại hơi thở, rồi khẽ lắc đầu:
“Mình không sao đâu…”, mặc dù lúc đó cô vẫn thấy vô cùng khó chịu,
ngẩng đầu lên nhìn vào gương mới thấy nước mắt nước mũi chảy ròng ròng
trên mặt.

Cô sững người.

Thật là xấu hổ, cô nghĩ thầm, không hiểu rốt cuộc là mình bị sao nữa?

“Có phải là bị ốm không?”

“Hay là nghỉ sớm rồi đến chỗ bác sĩ khám xem sao đi?”

“Có thể là do ăn phải thức ăn không đảm bảo chất lượng đây mà, ở chỗ

mình có thuốc đấy…”

Nếu là lúc bình thường, Phương Thần sẽ nở một nụ cười nhã nhặn, rồi

sau đó khéo léo từ chối lòng tốt của mọi người. Nhưng lúc này, ngay cả
động tác nhếch mép cô cũng không làm nổi, bởi cô thấy thực sự rất mệt.

Trong ngực vẫn âm ỉ dội lên những cơn đau lạ lung, Phương Thần nhắm

mắt lại, ngoài sắc mặt trắng bệch ra, vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, ngay cả
đôi mày cũng dần dần giãn ra.

“Không sao thật mà.” Cô giải thích với tất cả đồng nghiệp đang quan

tâm đến mình: “Mình bị đau dạ dày vẫn chưa khỏi hẳn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.