ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 365

A Thiên không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Phương Thần, cũng

không dám hỏi cô vì sao hôm nay lại bỗng nhiên biến mất lâu như vậy. Khi
trở về, dù có bị mắng, bị phạt, A Thiên đều ngoan ngoãn chấp nhận, chỉ có
điều không hiểu vì sao trong lòng có dự cảm chẳng lành…

Thế là, mắt nhìn theo Phương Thần khuất dần ở góc cuối của chiếc cầu

thang xoắn, A Thiên thận trọng trưng cầu ý kiến của Tiền Quân, nếu không
có chuyện gì nữa thì anh em mình đi đi.”

Trên gác vẫn rất yên tĩnh, nhưng trực giác đang mach bảo với A Thiên

rằng, bây giờ đi mới là thượng sách.

Tiền Quân không có ý kiến khác, khoác vai A Thiên, miệng ngậm điếu

thuốc, nói với giọng không thật rõ ràng: “Đi, tìm nơi nào đó để lót dạ ăn
đêm.”

Hai người ra khỏi cửa, ra đến sân, A Thiên quay đầu lại nhìn, mấy căn

phòng tầng hai vẫn sáng đèn, nhưng những tấm rèm dày nặng đã che đi tất
cả, không để lọt ra ngoài bất cứ tiếng động nào.

Dừng lại một chút trước cửa thư phòng đóng kín rồi Phương Thần rời đi,

nhưng ngay lập tức cửa đã được người bên trong mở ra.

Dáng người cao của Hàn Duệ xuất hiện ở cửa, nét mặt rất nghiêm trọng

nói: “Rốt cuộc là đã đi đâu?”

Dường như đã cảm giác thấy vẻ giận dữ của Hàn Duệ, Phương Thần

bình thản hỏi lại: “Tôi đã là một người trưởng thành, có cần lúc nào cũng
phải báo cáo với anh về hành tung của mình không?”

“Vậy vì sao lại không nghe điện thoại?”, người đàn ông đẹp trai hơi

nheo mắt lại, rồi chăm chú nhìn cử chỉ khác thường của Phương Thần với
vẻ mặt không thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.