Nhưng cô không những lựa chọn cách tiếp tục tỏ vẻ coi thường anh, mà
còn ném ra một câu hỏi:
“Có gì đáng lo lắng vậy?”
“Là vì chuyện lên núi lần trước à?” Phương Thần đứng yên, mắt nhìn
thẳng vào anh, ánh mắt ưu trầm không thấy được bất cứ tâm trạng nào, “
Tôi lại cứ tưởng rằng anh đã giải quyết triệt để rồi. Nhưng cuối cùng cái
người họ Thương ấy đã phải bỏ trốn, đến cả cái bóng cũng không dám lộ ra,
chẳng phải như thế là gì?”
Nghe vậy, đồng tử trong mắt của Hàn Duệ hơi nheo lại, im lặng một lát
rồi mới trầm giọng nói
“Ai đã nói với em?”
“Điều đó rất quan trọng sao? Hay là nói rằng, anh định sẽ tự mình nói
cho tôi biết?” Giọng nói của cô mang vẻ châm biếm rõ rệt, thậm chí ngay cả
Phương Thần cũng không nén nổi ý định muốn cười, “Thực ra, đến lúc này
anh cũng vẫn còn cơ hội đấy, tôi có đủ thời gian để nghe anh nói một lượt
từ đầu đến cuối. Tất nhiên tiền đề phải là anh có muốn nói hay không.”
Cô tỏ ý sẵn sàng chờ đợi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô nhìn thấy trong nơi sâu thẳm
nhất của đôi mắt đen kia dường như có gì đó đang cuộn trào, nhưng bầu
không khí xung quanh họ một lần nữa lại rơi và sự im lặng băng giá.
Chính Phương Thần cũng không hiểu việc giằng co như vậy có ý nghĩa
gì, cũng giống như việc cô đã suy nghĩ suốt dọc đường khi ngồi trên xe, vì
sao còn quay lại nơi này?
Trước đó, cảm giác bị dồn nén một lần nữa lại trào dâng mọi ngóc ngách
trong con người cô. Phương Thần bất giác thở dài, không nhìn Hàn Duệ