ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 368

Trong khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt trong veo ấy thể hiện một tâm

trạng duy nhất đó là: căm hận.

Anh không muốn thừa nhận rằng mình đã bị đánh trúng vào điểm yếu,

khiến ở một nơi nào đó trong ngực thắt lại.

“Anh còn có điều kiện gì định nói à?”, anh nghe thấy người con gái đối

diện lên tiếng hỏi bằng giọng lạnh lùng.

Nhưng anh không thể nào mở miệng ra được.

Ngần ấy năm sống trên đời, dường như đây là lần đầu tiên Hàn Duệ bị

người ta chất vấn như vậy, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Chuyện đã đến nước này mà anh vẫn không chịu cho tôi một lời giải

thích?”, Phương Thần khẽ nhếch môi mỉm cười, chính cô cũng lấy làm
ngạc nhiên rằng ngay cả lúc này mà cô cũng vẫn có thể mỉm cười được.

Khi cô và anh uống rượu nói chuyện, vui cười, khi anh ôm cô và hai

người quấn chặt lấy nhau, mặc dù cô đã từng do dự, đã từng hối hận, nhưng
cô hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày như hôm nay.

“Tối hôm ấy, khi bị tấn công ở trên núi, vì sao bọn Tiền quân lại xuất

hiện bất ngờ như vậy? Chẳng phải anh đã nói rằng bọn họ có việc phải ở lại
thành phố để giải quyết việc sao? Cho dù họ có đi bằng trực thăng cũng
không thể nào đến nhanh như thế được!” Cô nhìn anh, như thể đây là lần
đầu tiên cô chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nhưng ánh mắt ấy vẫn chỉ
có vẻ lạnh lùng, “Tôi nhớ, lúc đó anh đã bảo tôi phải đợi, đợi cái gì? Thì ra,
anh đã biết trước là tôi và anh sẽ không thật sự gặp nguy hiểm, đúng thế
không? Bởi vì, ngay từ đầu thuộc hạ của anh đã mai phục ở bên ngoài, gần
đó!”

“Tất cả đều do anh sắp xếp từ trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.