ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 369

“Ngay cả chuyện bị tấn công cũng là điều anh đã dự tính trước, đúng thế

không?”

“Anh đã tìm cách nhử bọn họ xuất hiện? Vì thế mới không mang theo

bất cứ một thuộc hạ nào, chỉ một mình cùng tôi lên núi. Vì chỉ có như vậy
mới làm cho đối phương tưởng răng có cơ hội để thực hiện ý đồ! Hàn Duệ,
chiêu này của anh có phải là chiêu dụ rắn rời hang không?” Một cơn gió
tràn qua ban công, lướt qua bên thân hình mảnh mai, luồn vào ống tay áo
rộng của cô, khiến mái tóc đen dài tung bay, “Còn anh, đã không ngần ngại
lấy mình ra làm mồi nhử. Đúng là rất có tinh thần hi sinh! Nhưng anh có
nghĩ đến tôi không? Anh có cảm thấy mạng sống của tôi đáng giá không?”

Cô dừng lại, rồi cười một cách châm biếm, cả khuôn mặt sáng bừng lên,

nhưng Hàn Duệ không khỏi cau mày.

Phương Thần cười, nói tiếp: “Cũng có thể, trong kế hoạch ấy, thực ra

anh luôn cân nhắc để tôi nằm trong đó. Hơn nữa, tôi mới là mắt xích quan
trọng nhất trong kế hoạch của anh.”

“Trước đó anh yêu chiều tôi như vậy để làm gì? Khiến cho mọi người

đều thấy rằng anh thích tôi, cho dù đi mang tôi đi theo, làm như tôi được
sủng ái thực sự, thậm chí anh còn bỏ cả thói quen bao nhiêu năm nay, khi ra
vào một nơi nào đó không cần đến sự bảo vệ của các thuộc hạ. Anh thực sự
muốn cùng tôi có những khoảng không gian chỉ dành riêng cho hai người
sao? Hay nói chính xác hơn, việc tạo ra những tình huống giả ấy mới là
điều mà anh mong muốn?”

“Từ trước đến nay, tôi luôn là người hiếu kỳ, tôi đã nghĩ anh để tôi trở

thành người phụ nữ của mình, rốt cuộc là nhìn thấy điểm gì ở tôi? Bây giờ,
cuối cùng tôi cũng đã hiểu, đối với anh, có lẽ tôi chỉ có một tác dụng.”

Đột nhiên, Phương Thần dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.