ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 367

nữa mà quay đầu đi không nói lời nào, bước về phía mà tạm được coi là
phòng ngủ của mình.

Nhưng ngay lập tức có tiếng bước chân đi theo, khi cô vừa định thu dọn

đồ đạc thì tay bị giữ chặt lại.

Cô dừng tay lại, lạnh lùng một cái.

“Em định làm gì thế?”, Hàn Duệ hỏi bằng giọng nặng nề.

“Về nhà.”

“Bây giờ thì không được.”

“Vậy xin hỏi phải đợi đến khi nào?”

Cuối cùng, dường như không thể kìm nén được nữa, Phương Thân cười

một tiếng lạnh lùng, vùng mạnh vai định gạt bỏ sự kiềm tỏa từ phía đối
phương, Hàn Duệ dùng sức không mạnh, còn cô thì ngược lại, vì thế mà cô
loạng choạng về sau mấy bước theo quán tính.

Cô nhìn thấy Hàn Duệ đưa tay ra, nên càng tránh về sau theo bản năng.

Cuối cùng cô quyết định đứng ra ngoài ban công lộ thiên, cách Hàn Duệ

thật xa, bằng gần hết một phòng ngủ, lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt ấy dường
như đang nhìn một con rắn độc hay một con thú dữ đột nhiên xuất hiện.

Có lẽ vì bị ánh mắt và vẻ mặt ấy của Phương Thần chạm vào nên Hàn

Duệ chau mày lại, những ngón tay buông dọc theo thân người khẽ giật giật.

Cô không hề sợ anh.

Hàn Duệ biết, từ trước tới nay cô không hề sợ anh, bất cứ lúc nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.