ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 374

Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng ngủ trước mặt đóng lại, nụ cười vẫn

nở trên môi Phương Thần nãy giờ bỗng nhiên biến mất.

Cô trượt người ngồi xuống ghế, toàn thân rã rời mắt nhắm nghiền, thở

nặng nhọc.

Buổi tối hôm ấy, Phương Thần không nhớ được rốt cuộc là mình đã

uống bao nhiêu, chỉ biết rằng ruột gan cô cứ cuộn thắt lại, khi cô phải bám
tay vào thành bồn rửa nôn một cách khổ sở, trong đầu chợt vang lên những
lời đối thoại với người ấy trong đêm ở trên núi.

“Có thể uống được bao nhiêu?”

“Không biết… chuyện này phải chờ sau một lần say thực sự mới biết rõ

được.”

“Vì thế, có thể nói là em chưa bao giờ say?”

“Chưa.”

“Thế thì rất tốt. Vì anh không thích thấy dáng vẻ của con gái khi say

rượu.”

“Cũng giống em. Bất cứ trạng thái say rượu của người nào cũng đều rất

không đẹp mắt.”

Ánh đèn chao đảo, tấm thảm mềm và êm ái, một nơi yên tĩnh thoải mái

dường như có thể khiến người ta chìm ngay vào trong giấc ngủ mà không
cần phải đề phòng bất cứ điều gì.

Dường như là thế. Lúc đầu, cuộc đối thoại giữa cô và người đàn ông đẹp

trai, lạnh lùng, tàn nhẫn ấy đã diễn ra như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.