được sự thật, nếu không thì mình sao có thể yên tâm được? Còn chuyện sau
đó phải làm như thế nào thì tạm thời chưa cần suy nghĩ đến. Bây giờ, mình
chỉ muốn có một đáp án chính xác mà thôi".
Nguyên nhân về cái chết của Lục Tịch như một câu đố và tình cảm ngày
càng khó kiềm chế trong Phương Thần cứ giằng xé nhau, có những lúc nó
khiến cô cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực.
Nhưng may sao, dường như Hàn Duệ đang rất bận, việc cùng với bọn Tạ
Thiếu Vĩ và Tiền Quân đi đâu đó cũng nhiều thêm.Không bị bọn họ chú ý
nhiều, ít nhất Phương Thần cũng có được những phút giây thoải mái, không
phải lúc nào cũng cảnh giác để tránh bị phát hiện ra động cơ đang nung nấu
trong lòng.
Hôm ấy Phương Thần đi ăn trưa ở một tiệm gà rán KFC, bất ngờ bị ai
đó vỗ vào vai từ phía sau, quay người lại, cô nhận ra đó là Cận Vĩ mà lâu
nay cô không gặp mặt.
Phương Thần vừa mừng vừa ngạc nhiên. Cận Vĩ ngồi xuống đối diện,
nói: "Chị Phương, tình cờ quá nhỉ! Vừa rồi, em nhìn qua cửa sổ nhưng vẫn
sợ mình nhận nhầm người, vì em nhớ rằng chị thường ăn trưa ở cơ quan".
"Chị ở trong nhà lâu quá rồi, nên muốn ra ngoài một chút." Rồi cô hỏi
cậu: "Khi nào thì em tới đăng ký nhập trường?".
"Ngày mùng Bảy tháng sau."
Không biết có phải là cô đã nhìn nhầm hay không, mà Phương Thần
cảm thấy cậu bé đang ngồi trước mặt mình trưởng thành hơn rất nhiều so
với mấy tháng trước. Tóc cậu đã được cắt ngắn, da cũng trở nên đen sạm,
trông rất nhanh nhẹn, rắn rỏi và khỏe mạnh.
Mặc dù thời gian qua không liên lạc, nhưng cô cũng biết được một vài
thông tin về Cận Vĩ qua lời kể của Viện trưởng Trương, biết được rằng kết