Cuối cùng, cậu vẫn nắm chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng
đẩy cửa bước vào.
Rèm cửa sổ bằng nhung màu xanh đen được vén rộng sang hai bên, ánh
sáng từ bên ngoài lọt qua cửa kính, tràn ngập cả căn phòng.
Bởi vì quá yên tĩnh nên Cận Vĩ dường như nghe thấy cả hơi thở của
mình.
Hôm qua khi cậu đến đây tìm tạp chí, lúc đó cậu chỉ vội vàng nhìn
nhanh xung quanh một lượt. Ngoài tủ sách và giá để đồ chiếm trọn hai bức
tường ra, cách bày biện trong thư phòng rất đơn giản, chỉ có thêm một tràng
kỷ dài rộng và một bàn làm việc.
Máy vi tính đặt trên bàn làm việc đang mở, màn hình chờ của máy đang
phát ra những tia sáng màu xanh thẫm. Nhìn thấy đèn báo của máy fax đặt
bên canh, Cận Vĩ chợt thấy tim mình đập dồn dập, cậu bước tiếp về phía
trước.
Tờ fax vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ việc gửi fax vừa xong cách đây không
lâu. Cầm tờ fax lên xem, Cận Vĩ thấy ở góc trái của tờ giấy A4 chỉ có hai từ
đơn tiếng nước ngoài ngắn gọn nhưng ít gặp "Nuevo Leon".
Hình như là tên địa danh, Cận Vĩ không dám khẳng định, bởi thậm chí
cậu không biết đó là chữ viết của nước nào.
Đúng lúc Cận Vĩ lấy di động ra định lưu lại thông tin thì đột nhiên cậu
nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Tiếng động ấy hoàn toàn không
giống tiếng bước chân của Phương Thần.
Thư phòng là gian thứ nhất của tầng hai nên không có chỗ nào để trốn
nữa. Cận Vĩ hoảng hốt nhìn xung quanh, cậu vội vàng cầm lấy điện thoại và
lách mình trốn trong một cánh cửa nhỏ ở gần đó.