ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 495

Một người thì dịu dàng trầm tĩnh như đêm tối, những khi yên ắng mọi

người có thể sẽ không mấy chú ý đến sự tồn tại của cô.

Còn một người thì lại giống như mặt trời buổi sớm, t ánh sáng rực rỡ rọi

chiếu khắp nơi, thu hút sự chú ý của mọi người, và đã chinh phục anh thành
công.

Thì ra, hai người ấy vốn là chị em ruột.

Không có bất cứ âm thanh nào phát ra, không khí trong phòng lúc này

giống như đang bị nén chặt lại, khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Phương Thần suy nghĩ rất lung, cuối cùng sự việc cũng đi đến nước này.

Khi nói ra những lời ấy, đồng nghĩa với việc cô đã tự đưa bản thân vào con
đường không thể nào quay lại được.

Vì thế, cô nhìn chằm chằm vào Hàn Duệ, dường như dùng toàn bộ sức

lực của mình, hỏi rành rọt từng câu từng chữ: "Anh đã làm gì chị Lục Tịch?
Rốt cuộc vì sao chị ấy chết? Tôi luôn nghi ngờ cái chết của chị ấy không
phải là một tai nạn, đúng không? Cái chết của chị ấy có liên quan gì đến
anh? Có phải anh đã giết chị ấy?".

Hàn Duệ để mặc cho Phương Thần trút cơn căm hận, mỗi một câu hỏi

của cô tựa như những tảng đá lớn ném xuống biển.

Hàn Duệ không hé răng nửa lời nên Phương Thần không biết anh đang

nghĩ những gì.

Ánh mắt của Hàn Duệ nhìn xoáy sâu vào Phương Thần, mỗi giây trôi

qua vẻ u tối trên mặt anh càng hiện rõ hơn.

Sự im lặng ấy có một sức mạnh tác động đến thần kinh người khác,

không lời nhưng thật đáng sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.