ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 555

Phương Thần bị ép nằm xuống, vừa định ngẩng đầu lên thì lại bị ấn

xuống.

">

Giọng của Hàn Duệ vang lên: “Cứ như thế đi, để tôi ôm cô một lát”.

Nói như thế, nhưng ngữ khí của Hàn Duệ không có gì là dịu dàng cả,

thậm chí vẫn giống như phong cách trước đây, không cho phép từ chối.

Và Phương Thần hoàn toàn không kháng cự.

Cô cchỉ phản kháng trong mấy giây, lập tức buông lỏng người.

Phương Thần hơi xấu hổ, nếu làm như thế mà có thể khiến cho Hàn Duệ

thấy thoải mái, vậy thì cứ để anh ôm.

Mùi thơm của hoa quế bay qua khe cửa vào, phảng phất trong thư phòng

yên tĩnh và ấm áp.

Cư như vậy Phương Thần nằm gọn trong vòng tay của Hàn Duệ, im

lặng, ngoan ngoãn, má cô áp vào ngực của Hàn Duệ, trong ánh sáng lờ mờ
cô cảm nhận được hơi thở đều đều của Hàn Duệ.

Trong sự bàng hoàng, Phương Thần nghĩ, mỗi khi đối diện với anh,

dường như cô ngày càng đề phòng hơn, song từ trước đến nay cô chưa từng
ngoan ngoãn và nghe lời như vậy.

Cảnh tượng hai người ôm nhau ngủ dường như chỉ tồn tại trong ký ức

ngày trước.

Không khí đầm ấm này khiến người ta cảm thấy có gì đó khác thường,

nhưng lại quá đẹp, đẹp đến mức Phương Thần đã xóa hết mọi suy nghĩ rối
ren lúc trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.