ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 80

Cận Vĩ ngồi bên cửa sổ, giơ tay vẫy cô.

Cô bước nhanh về phía ấy, cười hì hì, nói: “Xin lỗi, bị tắc đường một

lúc…”, rồi đột nhiên, những từ cuối cùng bị chìm đi trong sự huyên náo
xung quanh.

Khi ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt cô gái ngồi đối diện Cận Vĩ, bất giác

Phương Thần sững người trong giây lát, đúng lúc đó thì Cận Vĩ nói: “Chị,
đây là người mà em thường nhắc đến với chị, chị Phương Thần”.

Cận Tuệ mỉm cười đứng dậy. Cô đúng là điển hình cho con gái miền

Nam, với vóc người nhỏ bé, mái tóc đen buông xuống bờ vai, cô hầu như
không hề trang điểm và ăn mặc gì đặc biệt, trừ một chiếc cặp tóc gài lên
tóc, để lộ vầng trán trắng ngần, thông minh.

Cận Tuệ nói: “Chị Phương Thần, chào chị”.

Khi Cận Tuệ cười trông thật thuần khiết, đôi mắt đen láy như biết nói,

long lanh như một viên ngọc cứ hút người ta vào đó.

Nhưng Cận Tuệ đã không nhận ra Phương Thần.

Phương Thần nghĩ, có lẽ cô ấy đã hoàn toàn quên rằng họ từng gặp nhau

một lần, trong cái thế giới đầy sắc màu và xa hoa ấy

Là con trai duy nhất, nên Cận Vĩ rất chủ động tới quầy chọn món, Cận

Tuệ nói với Phương Thần: “Chị Phương Thần, nghe nói chị rất quan tâm,
giúp đỡ Tiểu Vĩ, em thực sự không biết phải cảm ơn chị như thế nào”.

“Có gì đâu.”

“Tiểu Vĩ muốn thi vào Đại học Thanh Hoa, nó nói chị đã cổ vũ, khiến

nó cảm thấy rất có niềm tin.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.