ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 121

có lôi kéo cách mấy cũng không được.
Hoa Phượng quyết định: “Mình cần phải chấm dứt với Công Dinh thôi”.
Không phải vì ghen tức, cũng không vì nhường nhịn, mà chỉ vì cá tính của
Dinh. Anh không tệ, có nhiều ưu điểm lắm, nhưng chỉ có một khuyết điểm,
tuy nhỏ nhưng cô hoàn toàn không chấp nhận. Đó là Dinh không có tính
dứt khoát. Với cô, điều thật sự cần thiết cho tình yêu là sự dứt khoát, rõ
ràng, không nên lấp lửng, dễ gây nên những chuyện hiễu lầm không đáng
có.
Hoa Phượng trở về nhà với tâm trạng không vui. Cô cất xe, lặng lẽ lên lầu,
vào phòng riêng đóng cửa lại, sau khi dặn nhỏ với chị Châu là tới giờ cơm
đừng kêu mình.
Cô mở nhạc lên, nằm soài trên giường nghe, nhưng lại ngồi dậy tắt đi. Bình
thường cô rất thích nghe nhạc. Cô cho rằng tiếng nhạc làm cho lòng cảm
thấy thanh thản, yêu đời hơn. Nhưng tiếng nhạc hôm nay cũng không làm
cho cô khuây khoả. Ngược lại, cô còn cảm thấy ồn ào không thể tập trung
tinh thần được.
Mà tập trung tinh thần để làm gì nhỉ? Suy nghĩ về Dinh ư? Mình đã quyết
định rồi cơ mà?
Cô hít một hơi dài, ngã người ra giường, ôm chiếc gối. Cô nằm vùi như thế
cho đến tối.
Có tiếng chị Châu vừa gõ cửa vừa hỏi:
-Phượng ơi! Còn thức không?
Hoa Phượng ngồi bật dậy, hơi bực mình, mở cửa ra, nhăn nhó:
-Em dặn chị rồi mà. Đừng kêu em.
-Cậu Dinh đang ngồi chờ em ở dưới nhà kià.
Hoa Phượng ngần ngừ một chút, rồi quyết định đi xuống. Dù sao thì cũng
phải nói chuyện với nhau cho rõ ràng.
Công Dinh đang ngồi ở ghế xa-lông, trước mặt anh có ly nước mà chị Châu
đã mang ra. Mặt anh có vẻ hơi căng thẳng. Hoa Phượng đến gần, ngồi
xuống đối diện với anh. Cô lấy giọng bình thản hỏi:
-Anh đến có chuyện gì vậy?
Dinh hơi phật ý:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.