ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 123

-Anh muốn nói tới…Vĩnh Tú ư?
-Chẳng lẽ còn có người khác nữa sao?
Hoa Phượng mở to mắt nhìn Dinh, cô cảm thấy cơn giận bừng lên dữ dội.
Câu nói vừa rồi của Dinh đúng là một sự sỉ nhục đối với cô.
-Anh…anh…- Hoa Phượng lắp bắp không nói nên lời. Sự giận dữ làm cho
miệng cô trở nên cứng ngắc, cả người cô run lên. Sao Công Dinh lại có thể
nói với cô những lời lẽ như vậy được chứ?
Những câu Thanh Trà nói trên đường đi Vũng Tàu lại văng vẳng bên tai
khiến Dinh cảm thấy tức tối, anh không nhịn được, tuôn ra:
-Anh còn biết em cũng đã từng đi chới với anh ta nữa, đúng không?
Mặt Hoa Phượng tái nhợt hẳn đi, cô cố gắng hít một hơi thật sâu để có thể
kềm chế cơn giận, nói được trọn câu:
-Anh còn nghe được những gì nữa?
Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà khi nghe cô hỏi, anh lại máy móc
trả lời:
-Em cũng thường gặp Nguyên Bình nữa phải không? Nhưng anh có hỏi
chuyện Nguyên Bình rồi. Nó nói rằng giữa nó với em chỉ là bạn bè chứ
không có gì khác. Anh tin là nó không nói dối.
-Anh im đi!
Hoa Phượng chợt hét lên làm Dinh cũng giật mình.
-Anh đi về đi. Tôi không thể tiếp tục ngồi đây với anh được nữa. Anh sỉ
nhục tôi như vậy là quá đáng lắm rồi.
-Anh sỉ nhục em bao giờ? – Dinh nhìn cô trân trối.
Hoa Phượng giận đến phát run, cô không ngờ được rằng Công Dinh lại có
thể gán ghép cho mình những chuyện vô lý như vậy.
-Anh tin bạn nhưng không tin tôi, thì còn nói chuyện với nhau làm gì nữa
chứ. Anh về đi, và đừng bao giờ đến đây nữa. Tôi không tiếp đâu.
Hoa Phượng đứng phắt lên, quay lưng bỏ đi. Nhưng Công Dinh đã phóng
theo, nắm tay cô kéo lại.
-Phượng! Hãy nghe anh nói.
Hoa Phượng giật mạnh tay ra:
-Tôi sẽ không nghe bất cứ một lời nào của anh nữa. Anh làm ơn về đi. Đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.