ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 55

-Thì…nhìn Phượng ăn hồn nhiên quá nên tôi thấy…..vui.
-CHỉ có vậy thôi?
-Ừ.
-Vậy thì tui sẽ ăn vài ly nữa cho anh tha hồ mà vui liên tục.
Vĩnh Tú cười lớn:
-Phượng cứ tự nhiên. Nếu còn thấy thích thì cứ việc ăn thoải mái.
-Thật chứ?
Đĩ nhiên.
Hoa Phượng gật gù nhận xét:
-Kể ra anh cũng…được ghê.
-Là sao?
-Tại vì anh là Việt Kiều mà như vậy thì….không đáng ghét lắm.
-Ủa! Vậy Việt Kiều đáng ghét lắm sao?
-Không phải tất cả, mà là đa số. Anh biết không? Những người ở nước
ngoài về, họ thường vác mặt lên trời, dài miệng ra chê bai đủ thứ, nào là ở
đây nóng nực quá, bụi bặm quá, dơ bẩn quá, ồn ào quá, lạc hậu quá…..Nói
chung là họ “dỏm” quá nên tui không ưa.
Tú phì cười trước nhận xét của cô:
-Hoa Phượng có thành kiến ghê.
-Ừa, tui vậy đó. À! Mà anh ở đây bao lâu lận?
-Chủ nhật tuần sau là tôi trở qua Canada rồi.
-Chà! Mau vậy.
-Ừm. – Vĩnh Tú trầm ngâm - Về đây rồi hết muốn đi. Có lẽ lần sau tôi sẽ
về ở lâu hơn.
Thấy vẻ mặt Tú đăm chiêu, tự nhiên Hoa Phượng cũng thấy buồn buồn. Cô
hiểu tâm trạng của những người Việt sống xa xứ, mỗi lần về thăm lại quê
hương, gia đình, bè bạn, họ đều náo nức, vui mừng. Nhưng đến khi phải
chia tay thì ai cũng buồn bã, luyến tiếc.
Vừa về đến nhà, thằng Hoàng và cu Văn như đang chực sẳn, chạy vào ra
hạch sách:
-Xời ơi! Hai người đi đâu vậy?
- Đi ăn kem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.