ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 6

-À! HÔm nay anh chơi đánh cầu nên tôi mới còn ngồi nguyên vẹn trên xe.
Nếu giả sử anh chơi banh thì sao nhỉ? – Cô lý sự - Có phải khi bị một trái
banh vô đầu thì tôi đã lăn đùng xuống đường rồi không? Chẳng những là bị
trầy trụa tay chân, rồi quần áo dơ dáy, đầu cổ rũ rượi. Lúc đó, anh cũng đi
ra xin lỗi thôi phải không?
-Trời ơi ! - Hắn nhăn mặt – Sao cô tưởng tượng gì ghê thế? Chuyện đâu có
gì mà cô….
-Anh muốn nói là tôi quá đáng phải không?
-Không….nhưng tôi có chơi banh đâu.
Ừ nhỉ. Nhìn trái cầu đang cầm trên taỵ Hoa Phượng phân vân, suy gẩm tìm
cách bắt bẻ, thì nghe tiếng gọi:
-Phượng ơi ! - Chị Châu nãy giớ đứng đó chứng kiến, kêu lên nhắc nhở -
Coi chừng trể giờ làm rồi đó.
Sực nhớ đến việc đi làm chậm trể của mình, Hoa Phượng quay lại, đưa trái
cầu cho hắn:
-Nè, lần sau tôi tịch thu luôn ráng chịu.
-Cám ơn cô.
Hắn đứng nhìn theo Hoa Phượng chạy xe khuất dạng mới quay lại. Thấy
chị Châu vẫn còn đứng nơi cổng nhà, hắn bước lại gần, mỉm cười thản
nhiên:
-Chào chị. Cô ấy là em của chị hả?
-Không. Cổ là “ cô chủ nhỏ” - Chị Châu cười – Coi vậy chứ cổ hiền lắm.
Chắc trông thấy cậu lạ nên cổ chọc phá chơi thôi.
-À! Ra thế.
Chị Châu tò mò:
-Cậu ở bên nhà ông bà Kiên hả?
Đạ, ông Kiên là ba tôi.
Thằng nhóc nãy giờ đứng im, bỗng lên tiếng:
-Ảnh là anh Hai của em, ở Canada mới về đó.
Thì ra là một chàng Việt Kiều. Chị Châu liếc nhìn người thanh niên, trong
bụng nghĩ thầm. Hèn gì trông hắn trắng trẻo còn hơn con gái nữa. Đúng là
ở nước ngoài về có khác. Áo quần lịch sự, bảnh bao ghê! Tin đặc biệt này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.