ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 7

nhớ phải kể cho Hoa Phượng nghe mới được.
Chị vừa quay vào nhà vừa nghĩ. Khỏi cần kể, thế nào cô nhỏ nhà này cũng
lò mò tìm hỏi cho coi.
Mặc dù đi làm trể, nhưng Hoa Phượng không thấy sợ chút nào. Trái lại, cô
còn thấy vui, khoái trí vì đã hoạch hoẹ được một tên gà mờ lạ hoắc.
Không hiểu hắn là ai nhỉ? – Cô thắc mắc - Chiều nay về phải hỏi chị Châu
mới được. Bà này thì chuyện gì cũng biết.
Trong công ty, mọi người đang tất bật làm việc, chẳng ai buồn chú ý khi
Hoa Phượng đẩy cửa bước vào. Vả lại, chuyện cô đi làm trễ cũng đã xảy ra
nhiều lần rồi, nên không ai thèm thắc mắc làm gì.
Vừa đi về bàn làm việc của mình, cô vừa cười toe toét:
-Xin chào các anh chị.
-Ở đó mà cười – Anh Quốc ngồi trong góc phòng lên tiếng - Chuẩn bị tinh
thẩn đi cô nương.
-Chuyện gì vậy? – Hoa Phượng bỏ nhỏ, chân bước về phía Quốc.
Anh Quốc xua tay:
-Em về bàn ngồi đi, chút nữa biết.
Hoa Phượng quay lại bàn làm việc của mình. Vừa ngồi xuống thì Thanh
Trà từ trong phòng đi ra, thấy cô, bèn trợn mắt tiến lại:
-Chết rồi! Sao giờ này mới tới?
-Tao ngủ quên – Cô đáp gọn lỏn.
Thanh Trà nhìn sát mặt cô rồi đóan:
-Thức khuya đọc truyện phải không?
-Sao biết?
-Sao lại không biết – Thanh Trà cười hì hì – Nhìn mặt mày là tao biết rồi.
Cuốn đó đọc cảm động ghê hén.
Hoa Phượng gật đầu đồng tình:
-Ừ. Hay thậ.
Thanh Trà đi về chỗ của mình, đột nhiên sực nhớ ra, quay lại hỏi:
-Nhưng mày có đem theo không? Chút nữa tao cho bà Mai mượn.
Ừa. Có nè.
Hoa Phượng rút quyển truyện trong túi xách đưa cho Thanh Trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.