ANH HÙNG CA - Trang 130

Lời cảm ơn của gã vang thành tràng như tiếng rang lạc, mãi không dứt,

khiến Tiểu Trúc phải xua tay lia lịa, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đâu
có nghiêm trọng như vậy chứ! Các hạ nói năng hơi khoa trương rồi...”

“Không, không, không, chẳng hề khoa trương chút nào đâu. Cô nương

thử nghĩ mà xem, người đàn bà chanh chua đó nói thực thiết thú của tiểu
sinh xấu xí, tiểu sinh thân là nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên không
tiện tranh cãi với bà ta, đành nuốt cơn tức vào lòng. Vì cơn tức ấy, tiểu sinh
hẳn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Mà một khi ăn không ngon, ngủ
không yên, tiểu sinh ắt sẽ sinh bệnh. Lỡ sinh bệnh rồi, nằm bẹp trên giường
hãy còn là nhẹ, chưa biết chừng còn phải cưỡi hạc về tây, thật là thê lương
xiết bao...”

Người chủ quầy vừa phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay vừa lắc đầu liên

tục, cố ý làm ra vẻ thê lương. Những lời này của gã khiến Tiểu Trúc nghe
mà sững sờ, còn Quy Hải Minh thì sớm đã thấy khó chịu, lẳng lặng xoay
người rời đi. Nhưng y vừa mới đi được một bước, vị chủ quầy đã tươi cười
nói: “Úi chà, này tiểu ca ơi, con thực thiết thú trên vai cậu quả là giống y
như thật, chẳng biết ai làm mà đẹp quá chừng.”

Nghe thấy gã khen Mặc Bạch sư phụ, Tiểu Trúc cảm thấy vui vẻ, bèn

cười nói một tiếng “cảm ơn”, đồng thời nhìn qua phía con gấu trúc nhỏ
đang ngồi trên vai Quy Hải Minh. Nhưng không nhìn thì không sao, vừa
nhìn Tiểu Trúc đã bất giác sợ giật nảy mình. Mặc Bạch sư phụ lúc này toàn
thân cứng đờ, tứ chi thẳng tắp, hai mắt trợn tròn, chẳng hề động đậy, trông
chẳng khác nào những con rối vải trên quầy hàng dưới kia.

Tiểu Trúc vội vàng kiễng chân lên, đưa tay bế sư phụ xuống, đồng thời

dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại của y, khẽ cất tiếng hỏi: “Sư phụ ơi sư
phụ, người bị làm sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.