ANH HÙNG CA - Trang 131

Khác hẳn với lúc trước, cho dù Mặc Bạch sư phụ không thể nói năng gì

thì vẫn có thể gật đầu, lắc đầu hoặc là dùng ánh mắt để trả lời, còn bây giờ
y lại có vẻ hoàn toàn không nghe thấy gì cả, vẫn cứ cứng đờ. Càng tệ hơn
là khi Tiểu Trúc khẽ vuốt ve vùng bụng của y thì phát hiện y dường như
chẳng còn thở nữa, nếu không vì lớp da của y vẫn còn hơi ấm thì nàng đã
nghĩ rằng đây không phải sư phụ mình mà là một con rối vải được bán ở
quầy hàng kia rồi.

Tiểu Trúc nôn nóng đến mức hai mắt đỏ hoe, sau đó ngẩn ngơ nhìn qua

phí Quy Hải Minh, chỉ thấy đối phương cũng tỏ ra nghi hoặc như mình.
Đúng vào lúc nàng liên tục gọi ra mấy tiếng “sư phụ”, con gấu trúc nhỏ ấy
chợt chớp mắt với nàng, khẽ đến mức người bên cạnh khó mà phát giác, và
rồi ngay sau đó lại tiếp tục đờ đẫn nhìn về phía trước, quay về trạng thái
cứng đờ.

Tiểu Trúc ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã hiểu được rằng sư phụ chỉ giả bộ

mà thôi, hình như là muốn né tránh người nào đó. Nàng lập tức cảnh giác
lùi về phía sau một bước, ngó nhìn vị chủ quầy trước mặt, chỉ thấy người
đó “xoẹt” một tiếng thu chiếc quạt xếp lại và gõ mấy cái vào lòng bàn ta,
sau đó cười vang, nói: “Này gấu con, chiêu thức giả chết này của ngươi
thực kém cỏi quá đấy. Nếu ta mà bị ngươi lừa gạt, mấy trăm năm trên đời
há chẳng phải là đã sống uổng rồi ư? Lẽ nào ngươi nhất quyết muốn ta ra
tay đốt đuôi của ngươi rồi mới lên tiếng?”

Lời của gã còn chưa dứt, Mặc Bạch đã bất ngờ nhảy vọt khỏi lòng Tiểu

Trúc như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung, sau đó lao nhanh vào giữa
đám đông và biến mất chẳng còn bóng dáng.

Tiểu Trúc nôn nóng vô cùng, vội vàng gọi liền mấy tiếng “sư phụ”, sau

đó đuổi theo hướng Mặc Bạch vừa mới chạy đi. Nàng vừa mới chạy đc vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.