ANH HÙNG CA - Trang 133

“Muốn đánh thì đánh, chỉ là mấy người phàm mà thôi, ta há lại sợ bọn

chúng ư?” Quy Hải Minh lạnh lùng nói.

Dứt lời, y lật tay lấy cây Bàn Long thương trên lưng xuống, lạnh lùng

đưa mắt nhìn đám người kia. Vóc người y vốn cao lớn, lúc này đứng giữa
đám đông thật chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, quả nhiên, một gã đệ tử của
Thập Phương điện phát hiện ra y ngay, lập tức lớn tiếng nói: “Lận sư
huynh, nhìn kìa! Là gã xà yêu kia…”

Gã đệ tử đó còn chưa nói xong thì đã bị Lận Bạch Trạch đứng bên cạnh

bịt chặt miệng lại. Kế đó, Lận Bạch Trạch khom người xuống, kéo theo sư
đệ của mình lủi vào trong đám đông, thấp giọng mắng: “Nói linh tinh cái gì
đấy? Ngươi tưởng mỗi mình ngươi có mắt à?”

“Nhưng, Lận sư huynh, tên yêu nghiệt đó rõ ràng…”

Lận Bạch Trạch trừng mắt nhìn sư đệ của mình một cái, nói: “Câm

miệng! Gã xà yêu đó biết dùng chiêu Hoang Hỏa Phần Thiên của Ứng
Long, đừng nói là mấy người chúng ta, cho dù tứ đại môn phái tề tụ ở đây
cũng chưa chắc đã địch lại được, ngươi muốn đi tìm cái chết hay sao? Hơn
nữa, lần này chúng ta xuống vúi vốn không phải để đối phó với gã, ngươi
để ý đến gã làm gì?”

Nghe thấy mấy câu này, gã đệ tử kia không nói gì nữa, chỉ đưa tay bịt

miệng, gật đầu lia lịa. Nhưng Lận Bạch Trạch vừa thở phào một hơi thì đã
nghe thấy ở bên cạnh vang lên một tiếng gầm lớn: “Yêu nghiệt! Chớ chạy!”

Hóa ra một gã môn nhân của Xích Vân lâu đã nhìn thấy Quy Hải Minh,

lập tức quát lớn một tiếng. Nghe thấy câu này, sắc mặt vốn đã trắng của
Lận Bạch Trạch tức thì trở nên tái nhợt. Gã nhỏ giọng nói: “Mẹ kiếp, đồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.