quanh phần cán màu trắng bạc của Bàn Long thương, tựa như một con rồng
uốn lượn. Chỉ thấy y xoay người một cái, ngọn lửa tức thì tụ lại nơi mũi
thương, sau đó đánh thẳng về phía một gã môn nhân của Xích Vân lâu.
Gã môn nhân đó cả kinh, vội vàng lùi về phía sau, nhưng hắn làm sao
nhanh bằng nhát thương sấm sét của Quy Hải Minh? Mắt thấy ngọn lửa sắp
thiêu đốt khuôn mặt người đó, đột nhiên giữa không trung bừng lên một tia
sang chói lòa, kèm theo đó là một gióng nói lanh lảnh: “Thiên Tuyết Hàn
Sương!”
Chỉ thấy một tấm bùa màu trắng đánh trúng mũi Bàn Long thương, sau
một âm vang trong trẻo, tấm bùa mỏng manh ấy giống hệt một tảng bang bị
nứt toạc, biến thành vô số mảnh băng vụn rơi đi tứ phía. Cùng lúc đó, trên
mũi thương ngưng tụ một tầng sương trắng, nhanh chóng tràn về phía cán
thương. Quy Hải Minh hừ lạnh một tiếng, cổ tay rung mạnh, làn sương đó
lập tức bị đẩy lui, chừng như sắp bị ngọn lửa nuốt chửng. Đột nhiên giữa
đám đông vang lên những tiếng vỗ tay vang dội.
“Hay lắm!”
“Tiếp nữa đi nào!”
Kèm theo những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không ít người còn ném tiền về
phía Quy Hải Minh. Lập tức, tiếng tiền đồng rơi xuống đất “đinh đinh đang
đang” không ngớt. Hóa ra mọi người ngỡ rằng đây là một gánh tạp kỹ từ
nơi khác đến, đang biểu diễn các trò ảo thuật, bèn ùa lại xem và vỗ tay hoan
hô.
Quy Hải Minh nào đã từng bị người ta coi như một kẻ diễn tạp kỹ mà
quây lại xem như thế bao giờ, lập tức lạnh lùng đưa mắt liếc qua, lại vung