ANH HÙNG CA - Trang 14

gầm lên giận dữ giữa ngọn lửa dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn bị vô số lưỡi
kiếm hạ sát; mẹ nó mắt rơm rớm lệ, hôn lên trán nó lần cuối để từ biệt, sau
đó hóa thành hình rắn lao ra khỏi động phủ...

Đứa bé nắm chặt bàn tay, cho dù toàn thân băng giá nhưng trong lòng

vẫn cháy bừng lửa giận, khiến ý thức của nó bị thiêu rụi hoàn toàn. Lúc
này, trong tư duy của nó chỉ có duy nhất một chữ “giết”.

Giết! Giết! Giết! Từ khi nào yêu linh trong trời đất lại rơi vào cảnh bị

loài người tùy ý giết chóc vậy? Dưới gầm trời này, chỉ duy có loài người là
không nên tồn tại!

Nỗi căm hận ngợp đầy lồng ngực, nó cố gắng thò tay ra từ trong đống

tuyết, đồng thời tập trung toàn bộ yêu lực trong người vào ấn đường, tức thì
có một luồng khí nóng trào ra từ trên trán, trong cặp mắt đen láy ánh lên
những tia sáng màu bạc lạ thường. Đúng vào khoảnh khắc đứa bé chuẩn bị
hiện ra bản thể để liều một phen sống mái với kẻ thù, đột nhiên một đôi tay
vừa ấm áp vừa mềm mại nắm lấy bàn tay lạnh băng của nó.

“Úi, có người bị vùi trong tuyết này!”

Đó là một giọng trẻ con vừa trong trẻo vừa ngọt ngào, và rồi một giây

sau đó, đứa bé cảm thấy có người đang kéo tay mình.

“Dô ta, dô ta nào!” Người đó dường như đang tựcổ vũ cho bản thân, cố

gắng kéo nó ra khỏi tuyết. Kéo được một lúc, người đó có lẽ đã thấm mệt,
lại thấy chẳng có chút tác dụng nào, bèn bỏ tay nó ra, chuyển sang bới
tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.