ANH HÙNG CA - Trang 195

ta tặng để làm kết giới, cố tình khiến ta không tìm được ngươi. Hừ, loại
bằng hữu như ngươi đúng là tốt thật đấy!”

“Này này, toàn là những chuyện đã cũ lắm rồi, có cần phải ghi nhớ kĩ

như vậy không? Đúng là loại bằng hữu xấu xa, suốt ngày so bì hơn thiệt.”
Mặc Bạch bật cười lắc đầu, nói với vẻ hết cách. “Ngươi nên biết là ta cũng
có nỗi khổ riêng, thế nên mới không thể không trốn tránh…”

Vị võ tướng đó lại uống một ngụm rượu mạnh nữa, rồi hừ lạnh, nói:

“Hừ, suốt ngày nói cái gì mà “lánh đời” với cả “vô vi”, nhưng ta thấy
những việc vu vơ mà ngươi quản đến còn nhiều hơn bất cứ ai đấy. Nếu
không vì mắc bẫy của Tru Yêu tứ phái, bị mất đi pháp lực, có phải ngươi
định vĩnh viễn né tránh ta không?”

Mặc Bạch thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, sau đó vội vàng chuyển qua chủ

đề khác: “Được rồi, cứ coi như ta không ra gì đi, nhưng ngươi cũng đâu cần
hóa thân thành một thư sinh bày quầy bán hàng như thế. Ngươi nói năng cứ
như pháo liên thanh, ta thật không ngờ Thương Minh ngươi lại có tư chất
của một kẻ nói nhiều như vậy.”

Vị thần tướng tên Thương Minh đưa nậm rượu trong tay cho bạn, cười

vang, nói: “Chiêu này ta chỉ học theo ngươi thôi. Hồi ở trên núi Đoạn Vân,
chẳng biết là kẻ nào cứ suốt ngày làu bà làu bàu không nghỉ? Còn nhớ khi
đó, ngay đến những ngọn trúc cũng chẳng thể chặn miệng ngươi lại. Lần
này, chắc ngươi cũng biết cảm giác phải nghe người khác nói nhiều là như
thế nào rồi đấy.”

“Này này, ta thấy ngươi không chỉ so bì hơn thiệt thôi đâu, phải nói là có

thù tất báo mới đúng.” Mặc Bạch buông lời giễu cợt, sau đó liền đón lấy
nậm rượu mà uống một ngụm lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.