ANH HÙNG CA - Trang 196

Trong cơn mơ màng, thời không xoay chuyển, hai người dường như đã

quay trở về những tháng năm ngắm trăng đối ẩm trên núi Đoạn Vân. Thế
nhưng, chỉ sau chốc lát, Thương Minh đã thu lại nụ cười, đưa mắt liếc nhìn
Tiểu Trúc lúc này vẫn còn đang ngủ say, lại nhìn thoáng qua Minh Xà chỉ
còn thoi thóp thở đang được nàng ôm trong lòng, trầm giọng nói: “Ngươi
thật sự định nhúng tay vào vũng nước đục này ư? Chưa xét tới Ứng Long
và Tương Liễu, ngay như cái liên minh Tru Yêu gì đó kia, chúng đã biết
được vật đó nằm trong tay ngươi, ắt sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi
đâu.”

Đối mặt với lời chất vấn của Thương Minh, Mặc Bạch mỉm cười bình

thản, vừa mân mê nậm rượu trong tay vừa ung dung đáp: “Mạng của loài
súc vật vốn chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi. Mặc Bạch có thể sống được
đến bây giờ đã là một điều may to lớn, sao còn phải cưỡng cầu việc phi
thăng làm gì nữa? Chốn hồng trần loạn thế này ta hãy còn chưa xem đủ.”

Thương Minh chắp tay đứng đó, trên mặt không còn nét cười giễu cợt và

vô lại như trước nữa, cứ như thể vừa mới đeo một tấm mặt nạ cứng đờ. Chỉ
thấy y đeo kiếm sau lưng, lạnh lùng im lặng, thật chẳng khác nào bức tượng
Kim Cương được thờ trong các chốn chùa chiền, không giận mà tự có uy.

“Nếu ngươi đã quyết ý như thế, ta sẽ không khuyên can gì thêm.”

Thương Minh hờ hững nói. “Kiếp nạn lần này của Thần Châu là việc đã
được định trước, Thiên đình sẽ không can thiệp, ngươi hãy tự lo cho mình
đi!”

Nói xong, Thương Minh không đợi Mặc Bạch trả lời, lập tức xoay người

lại, phất tay áo, sau nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng màu vàng rực
bay thẳng lên chín tầng mây, dần dần biến mất không còn bóng dáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.